Bên cạnh cửa các lâu, một ông lão mặc áo bào xám, tóc bạc trắng đang nhắm mắt nằm trên chiếc ghế mây, nhàn nhã vung vẩy chiếc quạt giấy trong tay: “Cô thật không chịu chết tâm, rõ ràng không có năng lực đi vào, lại khăng khăng ngày nào cũng tới, không mệt sao?"
“Ồ, còn mang theo cả trợ thủ?” ông lão tóc bạc chú ý đến Tần Phong phía sau Thương Phi Lan, vừa định lên tiếng châm biếm, nhưng lời vưa đến bên miệng lão như phát hiện ra gì đó, trợn to hai mắt, từ trên ghế mây ngồi dậy.
“Lại còn có chuyện như vậy.... Tiểu tử, ngươi tên gì?”
Người này thật đúng là lỗ mãng, vậy mà lại gọi ta là tiểu tử, ta nhỏ ở chỗ nào chứ?
Tần Phong nhíu mày: “Lão nhân gia, muốn biết danh tính của người khác, có phải hay không nên giới thiệu bản thân trước.”
Nghe vậy, Thương Phi Lan liếc mắt nhìn qua, ánh mắt như muốn nói, không ngờ cậu cũng có gan như vậy.
Ông lão tóc trắng sững sờ, sau đó cười nói: “Ta sống lâu như vậy rồi, dám nói với ta như vậy ngươi là người thứ hai, tiểu tử, nghe rõ đây, ta họ Bách Lý, còn về tên thì không thể nói được, biết rồi đối với ngươi không phải chuyện tốt.”
Lão đầu này sao lại tự mãn như vậy chứ, còn có ánh mắt kia của Thương cô nương, ta sẽ không phải không cẩn thận mà đắc tội với người có máu mặt rồi chứ....
Tần Phong nuốt nước bọt, lập tức thay đổi thái độ cung kính nói: “Tiền bối nói đùa rồi, vừa nãy là do vãn bối thất lễ, vãn bối tên Tần Phong, là một thư sinh.”
“Tần Phong.....” Ông lão lẩm bẩm nói, ánh mắt có ý vị thâm sâu, một lát sau, liền nằm trở lại trên ghế mây.
“Quy tắc vẫn như cũ, nếu cô có thể ghép được câu đối tiếp theo, ta sẽ cho cô vào.” Ông lão quạt cái quạt, thong thả nói.
“Ra đề đi.” Thương Phi Lan suy tư nói, nghĩ khí có chút không tự tin.
Ông già Bách Lý dùng ngón trỏ tay phải gõ nhẹ vào chiếc ghế mây, trong giây lát, một cặp cuộn giấy màu trắng từ lầu các bay ra và nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Thương Phi Lan.
Tần Phong tò mò cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cuộn giấy trắng viết—— Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử, ai dám chơi!
Hô, khẩu khí thật lớn, còn có thể lớn hơn không?
Đối với câu đối trên, Tần Phong không còn xa lạ gì, đời trước hắn cũng được coi là học bá, câu đối trên vốn là do Lý Thượng Thư đời nhà Minh vì muốn gây khó dễ cho thủ phủ nội các Giải Tấn mà ra đề, ý cảnh hùng vĩ, hào khí vạn trượng.
Hắn chỉ là không ngờ, ở thế giới này cũng có người có thể làm ra câu đối này.
Câu chữ có thể phản ánh lòng người, vì vậy có thể thấy, người ra câu đối này không phải là người có địa vị cao, thì cũng là người có tham vọng.
Thương Phi Lan nhìn rõ nội dung trên cuộn giấy trắng, mày tú hơi nhíu lại, nàng đứng ở nơi đó suy nghĩ hồi lâu, nửa ngày sau cũng không có động tĩnh gì.
Vế tiếp theo thật không dễ đối a, Thương cô nương chắc chắn đang suy nghĩ... Tần Phong đứng ở một bên, mặc dù hắn biết vế tiếp theo nên trả lời thế nào, nhưng không lên tiếng, phải có quy củ.
“Đừng tốn công vô ích nữa, câu đối hôm nay khó hơn rất nhiều so với những lần trước, trước đó cô còn không đối được, chứ đừng nói là hôm nay.” Trong ngữ khí của ông già Bách Lý rõ ràng có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Tần Phong liếc hắn một cái, lão đầu này thật là xấu, vậy mà lại thích bắt nạt một cô nương!
Có điều, chỉ là một câu đối mà thôi, không trả lời được thì không trả lời được, Thương cô nương chắc sẽ không quá để ý, Tần Phong vốn là nghĩ như vậy, nhưng bên cạnh lại truyền đến một tiếng nức nở khe khẽ.
Chuyện gì vậy?!
Tần Phong kinh ngạc, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Thương Phi Lan ôn hai cánh tay, than thể khẽ run, lại nhìn thấy trong đôi mắt xanh nhạt của đối phương có một lớp sương mù mỏng, rõ ràng là tủi thân đến sắp khóc!
Này, này, này, không đến nỗi như vậy chứ, chỉ là đối được một câu đối thôi mà, cũng không phải là chồng chết, hà tất gì phải như vậy?!
Hắn luôn cho rằng, một mỹ nhân mạnh mẽ oai hùng như Thương Phi Lan, phải giống như thích khách trong đêm tối thời cổ đại, tâm tình sẽ không bị ngoại cảnh ảnh hưởng, nhưng hắn thế nào cũng chưa nghĩ đến, sau này sẽ giống như một tiểu cô nương thi rớt, bởi vì không đối được câu đối, mà tâm lý bị tổn thương!
“Thương cô nương, cô.... không sao chứ?”
“Không cần quan tâm đến ta, ta có thể lập tức nghĩa ra vế sau” Thương Phi Lan bướng bỉnh trả lời, sương mù trong mắt cô đã ngưng tụ thành những giọt nước, xoáy trong hốc mắt.
“.......”
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhưng năng lực của Thương Phi Lan tất nhiên không thể đối được vế tiếp theo, ông già Bách Lý ngáp một cái, xem thường nói: “Về sớm một chút đi, đừng làm chậm trễ thời gian của ta.”
Cái lão đầu xấu xa này, miệng sao cứ như đòi nợ vậy, một nữa tử xinh đẹp như vậy, ông nỡ bắt nạt sao?
Nghĩ vậy, Tần Phong lập tức nói: “Thương cô nương, trước đây cô từng giúp ta hai lần, con người ta trước nay không thích nợ ân tình của người khác, câu đó này không bằng để ta đến thử xem?”
Thương Phi Lan ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn đã mê hoặc và quyến rũ, dưới sự phản chiếu của sương nước, dường như có thể làm tan chảy cả đá cứng.
“Ngươi có thể đối lại sao?” Ngữ khí không còn lạnh lùng như trước, ngược lại có một loại cảm giác khác thường.
Tần Phong thẳng người, ho khan nói: “Tại hạ có thể thử xem sao... Bách Lý tiền bối, ta có thể thay cô ấy trả lời hay không?”
Lão đầu tóc bạc vẫn ung dung phe phẩy cây quạt: “Không phải ta coi thường cậu, cho dù có thêm mười người nữa, câu đối này cậu cũng không thể đối được.”
Lão đầu tử xấu xa này, miệng thật là độc, nếu như ta tu hành là Thần Võ Đạo, nhất định sẽ đánh ông một trận... Tần Phong nắm chặt tay trái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu như vãn bối có thể đối lại thì sao?”
“Vậy liền để cho hai người các ngươi cùng vào.”
“Một lời đã định!” Tần Phong khoát tay áo, lập tức hỏi: “Có bút mực không?”
“Cho cậu rồi thế nào” Ngón tay của ông già Bách Lý gõ nhẹ vào ghế mây, trong lầu các trong chớp mắt liền bay ra, một cuộn giấy trắng và một chiếc bút lông thấm mực.
Tần Phong lấy bút lông, đem cuộn giấy trắng trải ra trước mặt, tay cầm bút lông giơ lên lơ lửng trên không trung, thật lâu không có hạ xuống.
Xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng ta biết vế tiếp theo là gì, nhưng bút trong tay dường như không nghe lệnh, căn bản không để hạ xuống được!
Ông già Bách Lý nheo mắt, chỉ cho rằng Tần Phong không đối được vế sau, nên ở chỗ đó cố tỏ ra huyền bí: “Người trẻ mà, không biết trời cao đất dày.”
Như vậy còn có thể nhẫn nhịn sao?
Tần Phong trợn to hai mắt, cắn chặt răng, gân xanh trên tay phải nổi lên, cây bút mãi không hạ xuống được kia cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cùng lúc đó, trong đầu, thác nước văn khí bắt đầu khuấy động, hóa thành một dòng nước, hướng về bút lông trên tay Tần Phong tụ lại.
Ông già Bách Lý đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, ngừng đung đưa cây quạt trong tay, mở to hai mắt, chỉ thấy bên trên cuộn giấy trắng đã hạ xuống chữ thứ nhất —— "ĐỊA"!
“Đây là.....”
Tay phải Tần Phong run lên, mồ hôi trên trán nhỏ xuống như mưa, hắn khó khăn viết xuống chữ thứ hai —— "TÁC"!
Sau đó là chữ thứ ba, chữ thứ tư.....
Tần Phong chỉ cảm thấy thứ mình đang cầm trong tay không phải bút lông, mà là một tảng đá, theo số lượng chữ càng nhiều, tảng đá này càng ngày càng nặng.
Khi ký tự thứ bảy rơi xuống, bút lông dường như nặng ngàn cân!
Tí tách, tí tách......
Trên hai ngón tay máu tươi chảy tí tách, Ông già Bách Lý thấy thế, vội vàng hô: “Tiểu tử, đừng viết nữa, với năng lực bây giờ của ngươi, chịu không nổi đâu!”
Tần Phong mặc kệ, ngược lại hét lớn, trong đầu, thác nước văn khí bắt đầu cuồn cuộn như núi lửa phun trào, tràn vào đầu ngòi bút.
Áp lực trên đầu ngón tay hắn nhanh chóng giảm xuống, lập tức viết liền một mạch, múa bút thành văn.
Đến khi chữ cuối cùng của vế đối được viết xong, chỉ nhìn thấy trên cuộn giấy trắng, một cây trụ trắng vυ't thẳng lên trời.
Tần Phong chỉ cảm thấy sức lực toàn thân dường như đều bị rút cạn, trong nháy mắt ngồi phịch xuống đất, lúc này hắn cảm thấy cánh tay phải dường như không còn là của mình nữa.
Ông già Bách Lý trong nháy mắt đã đến trước cuộn giấy trắng, vẻ mặt kinh hãi.
Một bên khác Thương Phi Lan nhìn vế sau trên cuộn giấy trắng, trong mắt sáng ngời, dưới chiếc khăn vuông màu đen, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, không kìm được nhắc lại ——
“Địa tác tì bà lộ tác huyền, cái nào có thể đàn?!”