Chương 21
Phạm Tiểu Đa cũng ngây người ra. Cô cảm thấy Ngô Tiêu rất xinh đẹp, thân hình thì cũng cân đối. Người phụ nữ trước mặt không những không thua Ngô Tiêu, mà còn có vẻ chín chắn hơn, đàn ông mà nhìn vào cặp đùi của chị ta hẳn phải nhỏ nước dãi.Lý Hoan đã đóng vai bạn trai và làm những việc nên làm một cách rất chân thành. Có thời gian là cậu đi đón Tiểu Đa, cùng ăn cơm nói chuyện. Ở bên Tiểu Đa, Lý Hoan càng ngày càng thấy nhẹ nhõm, càng ngày càng thấy vui vẻ. Trước mặt cậu, Phạm Tiểu Đa không che giấu bản tính hồn nhiên một chút nào, thỉnh thoảng cô còn bộc lộ những suy nghĩ ngây thơ khiến Lý Hoan phải bật cười ha hả.
Vũ Văn Thần Quang cũng lạ lùng, suốt mấy ngày liền không thấy bóng dáng anh đâu. Hôm nay Lý Hoan và Tiểu Đa đi dạo phố. Cô có vẻ không vui: “Anh Hoan, sao không thấy Vũ Văn Thần Quang xuất hiện nhỉ? Em vẫn đang chờ để chọc giận anh ta đây”.
Lý Hoan bèn trêu cô: “Em muốn chọc giận anh ta hay là nhớ anh ta?”.
Phạm Tiểu Đa nói với vẻ không vui: “Tất nhiên là muốn chọc giận rồi, sao em lại phải nhớ anh ta?”. Nói xong lại có vẻ trầm ngâm.
Lý Hoan thở dài, cô bé này đúng là trẻ con, không giấu được tâm sự. Nhìn Tiểu Đa không vui, cậu bèn nói: “Tiểu Đa, em có nghĩ là Vũ Văn Thần Quang cố tình không xuất hiện không? Chưa biết chừng anh ta đang nấp ở đâu đó rồi lén nhìn trộm cũng nên”.
Nghe Lý Hoan nói như vậy, Tiểu Đa lại cười: “Đúng thế, anh ta ranh mãnh như thế cơ mà”. Lý Hoan nghĩ, không lẽ Vũ Văn Thần Quang lại từ bỏ theo đuổi Tiểu Đa? Cậu thì không muốn nhìn thấy vẻ đau lòng của Tiểu Đa khi thất tình. Lý Hoan bèn lấy lại tinh thần, nói với cô: “Tiểu Đa, anh Hoan đưa em đi mua quần áo nhé! Để anh giúp em thật xinh đẹp, khiến cho Vũ Văn Thần Quang tức chết thì thôi”.
Nói xong, bèn đưa Tiểu Đa vào một cửa hàng bán đồ cao cấp. Phạm Tiểu Đa đang định nói, giá của cửa hàng này đắt quá thì nhìn thấy Vũ Văn Thần Quang đang ở trong cửa hàng, bèn im bặt đưa tay cấu Lý Hoan.
Lý Hoan cười, nắm tay Tiểu Đa đi vào trong.
Vũ Văn Thần Quang đang cùng chị gái Thần Hy mua đồ. Mấy hôm nay không tới gặp Phạm Tiểu Đa vì anh nghĩ, tạm thời quên cô để cô và Lý Hoan phởn phơ ít ngày. Anh biết những ngày này bọn họ sẽ như hình với bóng, anh không muốn hai người ấy nói nói cười cười trêu tức anh. Không ngờ Tiểu Đa và Lý Hoan lại tay trong tay xuất hiện trước mặt anh.
Vũ Văn Thần Quang nhìn thấy Tiểu Đa nắm tay Lý Hoan nên rất tức giận, mình nắm tay thì cô ấy giẫm lên chân mình, vậy mà khi Lý Hoan nắm tay thì cô ấy lại thuận theo như vậy? Trong lòng anh cực kỳ khó chịu, hệt như bị người khác cướp mất đồ. Anh tự nhắc nhở mình, một người đàn ông ba mươi tuổi mà lại để cho cô gái Phạm Tiểu Đa mới hai mươi mốt tuổi làm cho không chế ngự được bản thân thì thật mất mặt. Vì thế anh cố nén, mặt tươi cười chào hai người: “Đã lâu không gặp, đưa Tiểu Đa đi mua đồ à?”.
Lý Hoan cười, đáp: “Đúng vậy, còn anh?”.
Đúng lúc đó Thần Hy từ trong phòng thử đồ bước ra: “Thần Quang, chiếc váy này thế nào?”.
Vũ Văn Thần Hy đã ba mươi mốt tuổi, vốn dĩ là một người rất xinh đẹp, nhìn qua chỉ nghĩ chưa tới ba mươi. Chiều cao một mét bảy, thân hình thuộc hàng đầu. Lý Hoan thầm nghĩ, mắt của Vũ Văn Thần Quang thật tinh tường, Phạm Tiểu Đa mà đứng bên người phụ nữ này thì chỉ là một cô bé con. Phạm Tiểu Đa cũng ngây người ra. Cô cảm thấy Ngô Tiêu rất xinh đẹp, thân hình cũng cân đối. Người phụ nữ trước mặt không những không thua Ngô Tiêu, mà còn có vẻ chín chắn hơn, đàn ông mà nhìn vào cặp đùi của chị ta hẳn phải nhỏ nước dãi.
Vũ Văn Thần Quang nhìn chị, mắt chợt sáng lên. Phạm Tiểu Đa tìm đến Lý Hoan thì mình cũng có thể dựa vào chị. Anh đứng dậy đi mấy vòng xung quanh Thần Hy, rồi đưa tay chạm vào eo của Thần Hy: “Tuyệt, rất đẹp”. Nói xong, hôn lên má của Thần Hy.
Vũ Văn Thần Hy thấy lạ, đang định mắng em thì chợt nhìn thấy trong cửa hiệu có thêm một cặp trai gái, trai trông rất điển trai, cô gái thì có vẻ thuần khiết, cả hai đều trợn mắt lên nhìn mình. Liếc mắt sang nhìn Thần Quang, thấy em trai đang nở nụ cười đầy ẩn ý. Vốn là người thông minh, Thần Hy chợt hiểu, bèn nói bằng giọng thỏ thẻ, nũng nịu: “Mấy bộ đồ đều thích cả”.
Vũ Văn Thần Quang tất nhiên tỏ ra vô cùng hào phóng: “Thích thì mua, chỉ cần em vui là được”.
Thần Hy cố nín cười, bước tới nói với cô phục vụ: “Chiếc kia, chiếc kia, chiếc này, và cả chiếc này nữa, tôi mua tất cả”. Cô bán hàng cười tươi như hoa. Thần Hy khẽ nói với Thần Quang: “Về nhà chị sẽ tính sổ với em”.
Vũ Văn Thần Quang nghĩ, em đã phải bỏ ra một khoản lớn mua đồ cho chị, còn tính sổ cái gì nữa. Hai người vẫn làm ra vẻ vừa mua đồ vừa rất vui. Phạm Tiểu Đa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thần Hy, thốt lên: “Người đâu mà xinh đẹp thế. Cuối cùng đã nhìn thấy một người đẹp có thể là đối thủ của Ngô Tiêu”.
Lý Hoan nhìn thấy cảnh tượng ấy thì cảm thấy không nên đưa Tiểu Đa vào, vì cô nhìn đến phát ngây ra như thế thì làm sao mà diễn được nữa.
Thần Hy đột nhiên bước tới trước mặt Phạm Tiểu Đa: “Cô không biết việc cô cứ trừng mắt lên mà nhìn người khác mãi như thế rất mất lịch sự không?”.
Phạm Tiểu Đa ngây người ra: “Chị thật xinh đẹp”.
Thần Hy dở khóc dở cười, đây là đáp án gì vậy? Cô ấy sầm mặt xuống, túm lấy tay Vũ Văn Thần Quang: “Anh ấy là bạn trai của tôi, cô nhìn anh ấy khiến tôi không vui!”.
Phạm Tiểu Đa thấy rất lạ lùng: “Tôi đang nhìn chị đấy chứ. Chị thật xinh đẹp!”. Rồi cô quay sang nói với Lý Hoan: “Anh nhìn xem, so với Ngô Tiêu ai xinh đẹp hơn?”.
Lý Hoan nhìn Vũ Văn Thần Quang và người phụ nữ xinh đẹp, nghĩ, Phạm Tiểu Đa thật ngốc nghếch, người ta nói là bạn gái của Vũ Văn Thần Quang, thế mà cô lại chỉ chú ý đến hình thức của đối phương ra sao. Vì thế cậu đành nói với Thần Hy: “Xin lỗi, bạn gái của tôi rất thích những người phụ nữ xinh đẹp”.
Vừa nói xong, cậu lại cảm thấy nói như vậy có vẻ không đúng: “Ý của tôi là cô ấy thích nhìn những người phụ nữ xinh đẹp”.
Nói vậy vẫn không đúng: “Tiểu Đa nhà tôi nhìn thấy chị xinh đẹp như thế không nén được nhìn lâu một chút, chị đừng tức giận. Cô ấy không có ý gì với bạn trai của chị đâu”.
Nói xong cảm thấy lời nói này mới đúng. Lại thấy buồn cười, Tiểu Đa thật thông minh, không những không ghen mà ngược lại còn chẳng thèm nhìn Vũ Văn Thần Quang. Lý Hoan nghĩ: Vũ Văn Thần Quang, anh hãy đón nhận cơn ghen tuông của bạn gái mình đi. Cậu cười rồi kéo Tiểu Đa đi.
Ra khỏi cửa hiệu, Tiểu Đa vẫn đang nói dở câu: “Òa, chị ta thật xinh đẹp!”.
Lý Hoan không hiểu: “Chị ta nói chị ta là bạn gái của Vũ Văn Thần Quang!”.
Lúc đó Phạm Tiểu Đa mới định thần: “Anh Hoan, em nghĩ Vũ Văn Thần Quang tìm một người như chị ta là đúng rồi, hai người đó rất xứng đôi”.
Lý Hoan nói: “Tiểu Đa, chẳng phải em thích Vũ Văn Thần Quang sao? Em không thấy khó chịu à?”.
Phạm Tiểu Đa có vẻ không vui: “Có chứ. Trong lòng em rất khó chịu. Nhưng, chị ta xinh đẹp thật mà. Em không xinh đẹp bằng chị ta!”.
Lý Hoan liếc nhìn Tiểu Đa, đột nhiên thấy thương: “Tiểu Đa, phụ nữ không phải cứ xinh đẹp là tốt”.
Phạm Tiểu Đa cười: “Thần Quang nói rằng thích em, nhưng đổi lại là em, em sẽ thích người phụ nữ xinh đẹp đó hơn!”.
Lý Hoan thấy nụ cười của Tiểu Đa mang vẻ buồn bã, không nén được ôm lấy cô: “Anh Hoan lại thích em hơn, không thích người phụ nữ xinh đẹp ấy!”.
Phạm Tiểu Đa nhìn Lý Hoan: “Nhưng, anh Hoan, vừa rồi em nhìn thấy nước dãi của anh cũng sắp chảy ra còn gì?”. Nói xong, cô cười khúc khích.
Lý Hoan bị Tiểu Đa trêu đến mức xấu hổ.
Hai người không hề nhìn thấy lúc đó Vũ Văn Thần Quang đang trông theo họ, mắt như tóe lửa.
Vũ Văn Thần Hy tìm một tư thế thoải mái nửa ngồi nửa nằm trên ghế. Vũ Văn Thần Quang bước ra khỏi cửa hiệu thời trang với sắc mặt vô cùng khó coi. Cô ấy nhìn điệu bộ của cậu em trai uống nước với vẻ bồn chồn, phiền muộn, cười hì hì, nói: “Thì ra em bị cô gái ấy lấy mất hồn rồi. Nói đi, chuyện từ khi nào vậy?”.
Vũ Văn Thần Quang không nói gì. Thần Hy cũng không tỏ ra cáu giận: “Định làm cho người khác nổi cơn ghen, không ngờ cô gái đó lại tỏ ra ngưỡng mộ vẻ đẹp của chị”. Thần Hy nhớ tới ánh mắt ngưỡng mộ của Tiểu Đa khi nhìn mình, cảm thấy cô gái đó rất đặc biệt. Rồi lại nhớ tới cảnh tượng Phạm Tiểu Đa cứ nhìn mình mà không nhìn Thần Quang, không nín được cười nghiêng ngả.
Vũ Văn Thần Quang nhìn chị với vẻ ủ rũ. Cái cô Phạm Tiểu Đa ấy đúng là làm người khác tức quá đi thôi, đã không hề để ý gì đến thân phận của Thần Hy mà chỉ chăm chăm nhìn người đẹp. Ra khỏi cửa hiệu còn nhìn thấy Lý Hoan ôm cô, mắt của Phạm Tiểu Đa sáng bừng lên không biết nói câu gì mà cười rất vui vẻ. Vũ Văn Thần Quang cảm thấy mình đúng là thất bại thật sự, cứ thế này thì chẳng thể thắng Tiểu Đa được rồi.
Thần Hy nói không sai, anh đã bị Phạm Tiểu Đa lấy mất hồn vía, hơn nữa lại còn nổi cơn ghen. Anh không hiểu sao lại diễn biến thành thế này. Những cô gái xinh đẹp hơn Phạm Tiểu Đa rất nhiều, những cô gái thông minh hơn Phạm Tiểu Đa cũng không ít, những cô gái đơn thuần không phải không có. Vậy tại sao anh lại si mê Phạm Tiểu Đa?
Thần Quang dựa vào một bên Thần Hy: “Chị, em thích cô ấy. Cô ấy không thèm để ý đến em, còn suốt ngày thân thiết với gã đó, làm thế nào bây giờ?”.
Thần Hy rất ít khi thấy em trai trong điệu bộ như vậy, dường như anh lại trở về với hồi còn bé, chỉ có hồi nhỏ Thần Quang mới dựa vào chị, ăn vạ như vậy. Sau khi lớn lên, Thần Quang trở nên chín chắn, làm việc cẩn trọng, mặt khác tầm nhìn cũng cao hơn. Ba mươi tuổi rồi, chọn chỗ nọ kén chỗ kia nhưng vẫn chưa có bạn gái. Bố lại chỉ có một mình Thần Quang là con trai, lúc nào cũng mong sao anh ổn định, lấy vợ sinh con, kế nghiệp của gia đình.
Sản nghiệp gia đình tạm thời gác sang một bên, vì Thần Quang không cố gắng thì đã có Thần Hy, nhưng lấy vợ là chuyện lớn của gia đình Vũ Văn, cả nhà rầu hết cả lòng vì không biết anh định chơi bời đến lúc nào. Thế rồi, đùng một cái, từ đâu mọc ra một cô gái làm Thần Quang mất hết hồn vía. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì dù có gặp Phạm Tiểu Đa, Thần Hy cũng không tin rằng cô gái rất bình thường ấy đã làm cho cậu em trai vốn cực kỳ kiêu ngạo của mình đầu hàng khuất phục như vậy.
Vũ Văn Thần Hy lấy lại vẻ mặt của một người phụ nữ mạnh mẽ, ngồi thẳng dậy, nói với Vũ Văn Thần Quang một cách cực kỳ nghiêm túc: “Em nói kỹ cho chị nghe xem, chị sẽ giúp em chinh phục cô gái ấy. Chị không tin là cô nàng này lại khó chinh phục đến thế”.
Vũ Văn Thần Quang thấy phấn chấn hơn nhiều. Vũ Văn Thần Hy chẳng phải người hiền lành, có rất nhiều đàn ông trên thương trường không phải là đối thủ của chị. Chị ấy mà ra tay, thì Phạm Tiểu Đa còn lâu mới thoát nổi.
Thế là Thần Quang kể cho Thần Hy một cách thật chi tiết từ lúc biết Phạm Tiểu Đa cho tới bây giờ.
Vũ Văn Thần Hy nghe xong thấy rất vui: “Thần Quang này, rõ ràng là cô Phạm Tiểu Đa này không có kinh nghiệm gì trong chuyện tình cảm, nụ hôn đầu cũng dành cho em rồi. Còn giữa Tiểu Đa và tay Lý Hoan kia thì không phải vậy”.
Thần Quang nói: “Đúng thế, em cũng biết là không phải vậy, nhưng nhìn thấy hai người họ thân mật với nhau là bụng tức anh ách”.
Thần Hy cười, nói: “Cái chiêu đơn giản ấy sao lại khiến cho em đau lòng thế nhỉ?”.
“Em chỉ không muốn bị lừa thôi, em cũng định tạm thời bơ Tiểu Đa đi mấy ngày, kết quả hôm nay lại chạm mặt, khi em nắm tay cô ấy thì bị cô ấy dùng giày cao gót giẫm lên chân, thế mà tay Lý Hoan kia nắm lại không làm sao! Nhìn mà tức.”
Thần Hy thấy phì cười, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Thần Quang mà có Tiểu Đa thì tốt biết mấy! Thế là Thần Hy đảo mắt một vòng, nói với Thần Quang: “Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề triệt để!”.
Mắt của Vũ Văn Thần Quang ánh lên vẻ nghi hoặc. Vũ Văn Thần Hy nói: “Chị sẽ đích thân ra tay, kéo tên Lý Hoan kia ra, để anh ta chẳng còn thời gian đi chơi với Phạm Tiểu Đa nữa”.
Vũ Văn Thần Quang cười ha hả: “Ý kiến rất hay, làm cho tên Lý Hoan kia không có thời gian, không thể nào đóng vai bạn trai của Phạm Tiểu Đa nữa. Hì hì, để xem cô ấy lấy ai ra làm lá chắn tiếp theo”. Ngẫm nghĩ một lát, Vũ Văn Thần Quang nói: “Nếu Phạm Tiểu Đa lại mọc ra bạn trai khác thì làm thế nào?”.
Thần Hy thở dài: “Em không có lòng tin với mình như vậy sao? Lý Hoan là người có tài, nhìn cũng không đến nỗi nào, muốn tìm một người có thể đọ được với em sao nhanh như vậy được?”. Nói rồi lườm Vũ Văn Thần Quang một cái rõ mạnh: “Nếu giữ chân được Lý Hoan rồi em vẫn không tìm được thời gian để chinh phục Phạm Tiểu Đa thì hãy nhổ tóc mà treo cổ lên cho rồi!”.
Thế là hai chị em cùng lên kế hoạch.