Song Thế Thân

Chương 12

13,

Tôi bình tĩnh lại.

“Anh muốn tiếp tục làm thế thân sao?”

Bờ môi Tần Chiêu run rẩy, khó khăn gật đầu.

Thôi bỏ đi.

Tôi cười lên: “Tần Chiêu, anh không chỉ là một thiếu gia, còn là một thiếu gia có bệnh. Anh cho rằng anh là lãng tử quay đầu, nhưng tôi thấy, chẳng qua Tô Thanh Thanh không thể tiếp tục thỏa mãn mộng tưởng của anh nên anh đổi thành người khác để tiếp tục cùng anh diễn vở kịch tình sâu như biển.”

Tóm lại, tôi đã xem quá nhiều phim truyền hình, từng nghĩ tình cảm của con người vĩnh viễn, đàn hồi không bao giờ đứt, nên tôi mới cố gắng kéo tới kéo lui để thỏa mãn cơn n g h i ệ n xem phim của mình.

Sắc mặt Tần Chiêu tái nhợt.

“Anh thật lòng.”

“Anh thích Tô Thanh Thanh mười năm. Trong mười năm đó, có thời gian chúng ta quen nhau, cũng có thời gian chúng ta ở bên nhau, anh cũng chưa từng thích tôi.”

Tôi mỉa mai nhìn anh ta.

“Vậy mà chỉ trong vòng 1 năm rưỡi tôi rời đi, anh nói với tôi, anh nhận ra, anh hối hận, phát hiện tôi là một thói quen không bỏ được, anh không thể rời xa tôi…”

“Tần Chiêu, làm sao anh có thể khẳng định rằng tình cảm anh đối với tôi là tình yêu?”

Tay đang cầm thuốc của Tần Chiêu run lên, bờ vai khẽ cong, cúi đầu giống như không chịu nổi nữa.

“Không, Tô Yên, A Yên, anh sai rồi, anh hiểu rõ rồi, anh sai rồi.”

“Đi thôi. Anh có thể quyên góp, nhưng đừng tới nữa.”

Tôi nói: “Anh không còn trẻ con nữa, Tần Chiêu. Giờ anh đã đính hôn, ít nhất anh phải có trách nhiệm, đừng để Tô Thanh Thanh trở thành tôi thứ hai.”

Nghe tôi nói xong câu cuối cùng, Tần Chiêu sửng sốt.

Anh ta chạy chối c h ế t.

Kết quả là tôi được yên chưa được một tuần thì nghe tin Tần Chiêu và Tô Thanh Thanh hủy hôn.

Tần Chiêu thường xuyên ra vào cô nhi viện hơn, thỉnh thoảng anh ta giúp tôi chuyển đồ, có đôi khi anh ta giúp mấy em nhỏ làm đồ chơi.

Anh ta không nói những lời buồn cười như hôm đó nữa, anh ta nói với tôi rằng cả Tô Cẩn Nhiên và Tô Thanh Thanh đều đang tìm tôi.

“Anh không tiết lộ điều gì về em cho họ cả.”

Người đàn ông cao 1m85 đang đứng trước mặt tôi giống như một đứa trẻ, xoa xoa lòng bàn tay.

“Anh sẽ chứng minh với em, anh thật sự nghiêm túc.”

Tôi cảm thấy rất đau đầu.

Trước khi tôi tìm ra cách giải quyết anh ta, thì lại xuất hiện một vị khách không mời mà tới.

14,

Hôm đó, Tô Thanh Thanh chạy nhanh như gió tiến vào cô nhi viện, đứng ở đó hét lên.

“Tô Yên! Cô ra đây cho tôi!”

Cô ta trở nên gầy gò hơn, xanh xao hơn, nhưng đôi mắt vẫn chứa đầy sự o á n h ậ n, như thể trong đôi mắt đó chứa một ngọn lửa.

“Quả nhiên là cô đã trở về… Tại sao cô lại trở về? Có phải cô muốn cướp hết những gì của tôi, cướp được của tôi cô mới vui vẻ đúng không!”

Cô ta được Tô gia nuông chiều mà lớn lên, hiện tại cũng giống một đứa trẻ, lời nói cũng không khác gì lời mà đứa trẻ con sẽ nói.

Tôi cố nén cơn đau đầu hỏi cô ta: “Tôi cư ớp thứ gì của cô?”

Tô Thanh Thanh giật mình: “Cô dụ dỗ Tần Chiêu! Ép anh ấy hủy hôn với tôi!”

“Tần Chiêu không phải vật sở hữu của cô, anh ta có suy nghĩ của riêng mình, giống như trước kia anh ta có thể vì cô mà ly hôn với tôi.”

Tôi nhàn nhạt nói tiếp: “Chỉ là tôi khác với cô, tôi không nhặt rác, cũng không ngăn cản cô nhặt rác. Nếu tò mò vì sao Tần Chiêu không thích cô nữa, cô nên trực tiếp đi hỏi anh ta, đừng đến tìm tôi gây sự.”

Mặt Tô Thanh Thanh trắng bệch rồi lại đỏ ửng.

Cô ta chớp chớp mắt, ép cho hai hàng nước mắt chảy ra.

“Chị.”

Cô ta cầu xin: “Em rất thích Tần Chiêu, chị có thể trả anh ấy lại cho tôi không?”

Khi ở Tô gia cô ấy cũng nói vậy.

Ép cho nước mắt chảy ra, khóc một hai tiếng, tất cả mọi người sẽ đứng về phía cô ta.

Tôi bật cười.

“Tô Thanh Thanh, vì sao cô cứ nhắm vào tôi không buông? Tôi nhìn ra được cô không thích Tần Chiêu, chính Tần Chiêu cũng nhìn ra được. Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy Tần Chiêu sẽ luôn luôn ở bên cạnh một người không thích anh ta? Cô cho rằng tất cả sẽ giống như người của Tô gia nuông chiều cô sao?”

Tô Thanh Thanh nước mắt giàn giụa, vẻ mặt trở nên hung ác:

“Tôi mặc kệ! Tóm lại trước khi cô trở về tôi và Tần Chiêu sống rất tốt, từ khi cô trở về tất cả đều thay đổi! Đây đều là lỗi của cô!”

Cô ta đột nhiên kích động, giơ tay lên:

“Tất cả là tại cô! Nếu không có cô, anh trai tôi và Tần Chiêu đều sẽ là của tôi, bọn họ đều chỉ thích tôi.”

“Lúc đầu, ở Tô gia, tôi từng rất thích cô, đối với cô rất tốt, coi cô như em gái.”

Tôi nắm lấy cổ tay cô ta, ném sang một bên, tự hỏi:

“Tại sao cô chỉ thích bọn họ mà không thích tôi?”

Tô Thanh Thanh ngã xuống khiến váy bị bẩn, đôi mắt đỏ hoe, quay đầu chạy ra ngoài.