Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 25: Thế giới 1: Diễn viên nỏi tiếng (24)

Vi Nhã đến nhà ba mẹ Tống.

“Nhã Nhi tới chơi đấy à. Tiểu Nguyên nó ở trên phòng ấy.” Mẹ Tống niềm nở

“Haiz, cháu lên xem thế nào. Từ hôm qua tới giờ nó cứ ủ rũ kiểu gì ấy” Ba Tống cảm thán.

Lại ủ rũ à?

Bảo bối thế giới này sao bi quan thế?

Một lời không hợp liền ủ rũ.

Thôi kệ, lên trên xem rồi tính tiếp.

Vi Nhã lễ phép chào ba mẹ Tống, hỏi han đưa quà rồi lên lầu.

Cánh cửa này cuối cùng cũng đã thay mới.

Cốc cốc.

Tống Nguyên vừa mở cửa ra thì bị hôn một cái.

“Bảo bối, em đến rồi đây. Anh nhớ em không?”

Tống Nguyên không nói gì, trực tiếp kéo cô vào phòng, đóng sập cửa lại khiến ba mẹ Tống giật nảy mình.

Hắn ép Vi Nhã vào tường rồi hôn ngấu nghiến. Đầu lưỡi hắn thâm nhập vào khoang miệng cô khuấy đảo mọi ngóc ngách bên trong. Một tay lướt trên đùi cô, một tay thò vào áo cô.

“Ưʍ...” Vi Nhã lập tức mất đi lý trí, đáp lại hắn, tay cũng không an phận, luồn vào trong áo hắn, sờ sờ cơ bụng.

Oa! Múi bụng này!

Vi Nhã miết đi miết lại chỗ đó.

Cho đến lúc hắn định cởi cúc áo cô ra, Vi Nhã mới hồi thần lại được.

Không đúng!

Bảo bối mấy ngày không gặp lại lên cơn gì?

[Cô có thể mua thang đo công lược phiên bản tiên tiến] Hệ thống chào mời

Mua cái đầu mi ý!

Không mua!

Hệ thống dỏm lúc nào cũng muốn moi điểm của cô.

“Bảo bối, anh làm sao thế?” Cô sờ sờ mặt hắn

“Nhã Nhi, chúng ta kết hôn được không? Anh sợ”

Hôm trước chẳng phải ổn rồi sao?

Sao lại nói chuyện kết hôn rồi?

Hay con hàng giả mạo kia lại thổi gió gì rồi?

“Chẳng phải lần trước em đã nói rồi sao? Anh đợi em đến rước anh là được mà” Vi Nhã hỏi

“Hôm trước Hoàng Minh Thành gặp anh!” Tống Nguyên nói

Ha ha! Quả nhiên!

Hôm trước cô cảnh cáo chưa đủ sao?

Tự tìm đường chết!

“Sắp đến kỷ niệm 3 năm thành lập giải trí Lệ Thiên, em sẽ cho anh câu trả lời, được chứ?” Vi Nhã nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể.

Hệ thống nghe mà lỗ tai muốn mang thai luôn rồi.

Hiển nhiên Tống Nguyên lại gật đầu cái rụp.

Thật không thể hiểu nổi đầu óc của bọn yêu nhau.

“Anh thay đồ đi, em đưa anh đi ăn, em vừa mới tìm ra một nhà hàng rất ngon nhé”

Tống Nguyên nhanh chóng thay đồ rồi cùng Vi Nhã ra ngoài.

Lúc về, ba mẹ Tống lại thấy hắn tươi tỉnh trở lại.

Thật là sức mạnh tình yêu!

- --------------------------------------------------------------------------------------------

Vi Nhã mặc bộ quần áo màu đen, đội mũ đen, đeo kính đen, lẻn vào tổng bộ tài chính Lệ Thiên, mở máy tính của kế toán trưởng ra.

Pass là gì ý nhỉ?

Cô quên không hỏi ba Trần pass.

Có khi ba Trần cũng không biết.

“Hệ thống, máy này mi có hack được không?”

[Trong cửa hàng có thiết bị hack máy tính, vì là đồ công nghệ cao nên giá trị là 1.000 điểm, dùng 1 lần]

Trần Vi Nhã bật ngửa.

1.000 điểm.

Mi gϊếŧ ta luôn đi!

[Cô nhập sai pass 3 lần là dữ liệu đi tong hết đấy]

Pass này không biết là số hay chữ, có bao nhiêu ký tự.

Trừ! Trừ đi!

[Hệ thống đã trừ 1.000 điểm, hiện giờ cô có -4.300 điểm]

Vi Nhã nghe mà lòng đau như cắt.

Chỉ tiếc không thể xả thịt, lột da hệ thống.

Máy tính hiện lên màn hình chính, Vi Nhã nhanh chóng lấy USB ra cắm vào, sao chép toàn bộ dữ liệu bên trong.

Cô nhanh chóng mở cửa sổ, đu lên cành cây trèo xuống.

Về đến nhà, cô mở máy tính ra, cắm USB vào.

Bên trong không có gì lạ.

Rất chặt chẽ, không có sơ hở.

Thôi, đi ngủ.

- ---------------------------------------------------------------------------------------------

Liên tiếp 1 tuần, Vi Nhã tìm hiểu hết tất cả các ban ngành.

Rút kinh nghiệm, cô tìm đến máy chủ của tổng bộ, lần này mở pass cũng mất 1.000 điểm.

Công ty tổng làm việc rất tốt. Vi Nhã không tìm ra vấn đề gì!

Xuống chi nhánh thôi!

Vi Nhã cố ý chọn một chi nhánh thật là xa tổng bộ. Cô lái xe xuống mất gần 1 ngày.

Chi nhánh ở đây so với tổng bộ thật sự rất...

Vi Nhã không biết dùng từ để hình dung.

Cô thuê nhà nghỉ gần đó.

Giờ tan tầm, mọi người bắt đầu ra về. Cô đi theo một vị lãnh đạo chi nhánh.

Lão ta đi về bằng một chiếc xe hơi sang trọng.

Ok, có thể lão tiết kiệm tiền mua được.

Cô lái xe đi theo lão, thấy lão dừng xe ở trước một căn biệt thự khang trang.

OMG! Lương lão đâu có nhiều thế chứ?

Thôi được rồi! Có thể là tiền của ba mẹ lão.

Vi Nhã tự trấn an.

Cho đến khi lão đi ra ngoài, ôm hôn 1 cô gái trẻ.

A... Loli đại thúc!

Xịt máu mũi!

[Loli đại thúc cái gì? Rõ ràng là sugar daddy] Hệ thống không nhịn được phản bác

Xong lão lái xe đi.

Ủa! Không phải nhà lão à?

Lão còn đi đâu thế?

Vi Nhã lại lái xe đi theo lão.

Lần này, lão lại dừng xe ở một ngôi biệt thự còn to hơn cái lúc nãy.

Mẹ kiếp, ba mẹ cho lão nhiều tiền thế!

Bước ra ngoài là một người phụ nữ tầm tuổi lão. Nhìn cử chỉ hai người thì đây mới đúng là vợ chồng.

Vậy cô gái lúc nãy là tình nhân trẻ.

Đàn ông khi giàu có đều có tình nhân cả.

Không phải ai cũng được như ba Trần và ba Tống.

[Bảo bối nhà cô thì sao? Cô không sợ hắn có tình nhân à?]

Bảo bối? Ha ha

Anh ấy dám có tình nhân sau lưng ta sao?

Nằm mơ!

Vi Nhã quyết định... lẻn vào nhà lãnh đạo.

Biệt thự rất rộng, cô tìm mỏi cả chân mới thấy được thư phòng của lão.

Trong đó không tìm được cái gì hữu ích.

Ngoại trừ một cái tủ khóa và một cái laptop.

Cô dùng 2 cái kẹp tăm mở khóa.

[Tôi không biết cô có thể mở khóa đấy!] Hệ thống ngồi xem kịch

Im mồm!

Bên trong là hợp đồng chuyển nhượng 2% cổ phần cho một công ty tài chính.

Lạch cạch!

Chết, lão chuẩn bị vào.

Vi Nhã nhanh chóng vơ lấy cái laptop cùng tập hợp đồng kia, trốn ở sau tủ.

“Được rồi, tôi biết. Tôi sẽ nghĩ cách thuyết phục đám chi nhánh còn lại bán cổ phần. Lúc đó tiền hoa hồng... he... he...”

Vi Nhã nghe tiếng cười của lão mà rợn cả gáy.

Lão ngồi trong thư phòng gọi điện thoại cả tiếng đồng hồ, khiến cô suýt ngủ gật mấy lần.

Cộc!

“Ai đó...”

Lão đi tới nơi phát ra âm thanh, tay lăm lăm cây gậy bóng chày.