"Vì sao con trai của mẹ mỗi ngày đều thích nhặt mấy chai nhựa kia…" Giọng nói tức giận của Dương Tiêu Vũ từ trong tai nghe truyền đến, gọi lại Sở Ức Quy đang chuyên chú nhìn Mặc Thu trở về: "Mẹ chịu đủ rồi, mẹ không muốn chờ nữa, cho dù trói về cũng được, dù gì đầu óc nó cũng không thông minh lắm, dỗ dành một chút thì sẽ tin ngay!"
Sở Ức Quy đứng cách đó không xa, nhìn Mặc Thu một lần nữa đi tìm thùng rác.
"Anh ấy có chút không thông minh, nhưng có tình cảm." Sở Ức Quy cũng rõ ràng, sự lo lắng của Sở Kiến Thụ là chính xác.
Mặc Thu ỷ lại và tin tưởng Ninh Xảo Trân cùng với Ninh Hải, sau khi mạnh mẽ chia rẽ bọn họ, Mặc Thu sẽ tin tưởng người nhà chân chính của mình, nhưng cũng giữ lại tình cảm chân thành của cậu đối với Ninh Hải và Ninh Xảo Trân.
Tuy rằng bây giờ không thể ngay lập tức mang Mặc Thu về, nhưng cũng không phải là không thể làm gì.
Sở Ức Quy nói: "Mẹ, có lẽ mẹ có thể trực tiếp nói cho anh ấy, mẹ là mẹ ruột của anh ấy. ”
"Nhưng hôm qua mẹ..." Lần gặp mặt đầu tiên mà Dương Tiêu Vũ chờ mong lại bị tính khí nóng nảy của bà hủy hoại, bây giờ bà cũng rất hối hận.
"Không sao, mẹ, anh trai rất đơn thuần."
Sở Ức Quy nhìn thấy người tiều tụy kia ở trong căn phòng thuê tối tăm chật hẹp, nhỏ bé, yên tĩnh, trầm mặc.
Hắn không thể thờ ơ như hắn nghĩ.
Mặc Thu nên được bao bọc bởi một hương vị nhẹ nhàng của cuộc sống, có thể là hương vị của mặt trời, cỏ, nước trong lành, chứ không phải là mùi của ga trải giường ẩm ướt, thức ăn hỗn hợp, ván gỗ mục nát, xà phòng kém chất lượng.
"Anh ấy sẽ tin lời mẹ nói, chỉ cần mẹ nghiêm túc nói cho anh ấy biết." Sở Ức Quy nghe được giọng nói rất bình tĩnh của mình.
Nhưng Sở Ức Quy lại không biết mình có thật sự bình tĩnh hay không.
Sở Ức Quy chủ động tiếp xúc gần gũi với Mặc Thu, muốn biết suy nghĩ, thói quen, tính cách của Mặc Thu, nhưng lại chỉ nhìn thấy một tờ giấy trắng.
Mặc Thu chỉ là một cái vỏ rỗng, cậu không có suy nghĩ đầy màu sắc như một người bình thường nên có.
Dương Tiêu Vũ trầm mặc.
Dương Tiêu Vũ nhìn thoáng qua chồng của mình, Sở Kiến Thụ gật gật đầu.
Thân là cha mẹ, họ thật sự không muốn nhìn con trai mình làm bất cứ thứ gì vì cái l*иg giam lạnh lùng không có huyết thống và dịu dàng giả tạo ấy.
Nhưng bọn họ nhìn thấy sự đói khát, khốn khổ, vết thương đầy mình, nhưng lại không nhìn thấy một chút oán hận, tức giận, phẫn hận nào từ cậu, bởi vậy nên bọn họ chỉ có thể luống cuống tay chân, bất lực nhìn mà không thể làm gì.
"Ức Quy, cho mẹ một chút thời gian ở chung với Mặc Thu." Dương Tiêu Vũ khẽ thở dài, nói.
"Tớ đi đây, tạm biệt."
Lúc Mặc Thu mở một cái hộp giấy chuyển phát nhanh ra, trên đỉnh đầu cậu truyền đến giọng nói của Sở Ức Quy.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng Sở Ức Quy xoay người rời đi.
Đi rồi sao?
Mặc Thu chớp chớp mắt.
Bạn bè của cậu rất hào phóng, thông minh còn rất đẹp trai.
Trong nhiều người qua đường như vậy, chỉ có Sở Ức Quy là dễ nhìn thấy nhất.
Thẳng đến khi Sở Ức Quy biến mất ở góc đường, Mặc Thu mới quay đầu kéo xe kéo nhỏ của mình, tiếp tục thẳng tiến theo con đường quen thuộc đi tiếp.
Trong số mấy học sinh sắp đi đến trước mặt Mặc Thu, thứ đầu tiên Mặc Thu chú ý tới chính là cái bình trong tay đối phương.
Điều thứ hai chú ý, là đối phương gọi tên cậu.
"Oa, là Mặc Thu, hôm nay lại nhặt rác à?"
Mấy nam nữ sinh đứng cùng một chỗ, ở trước mặt Mặc Thu.
Bọn họ là bạn học hoặc là bạn của nhau, là bạn cùng lớp của Mặc Thu, chứ không phải bạn của Mặc Thu.
Dương Tiêu Vũ nhìn cửa sổ bên cạnh sửa sang lại dung mạo của mình, sau đó từng bước dài bước về phía con mình, tốc độ rất nhanh, giẫm lên chờ mong và sung sướиɠ.
Xa xa đã thấy Mặc Thu ngửa đầu, nhìn phá lệ nhỏ nhắn ở trước mặt một đám thiếu niên thân thể cường tráng đang vào giai đoạn phát triển cơ thể.
"Đây là ai?" Mặc Thu không quen thuộc, các học sinh của lớp khác hỏi.
"Bạn học lớp chúng tôi, là một thằng ngốc, luôn nhìn thấy cậu ta nhặt rác ở gần đó."
Dương Tiêu Vũ đến gần hơn, nghe thấy âm thanh nói chuyện phiếm của mấy người kia.
"Cậu còn có bạn học ngốc nghếch vậy sao?" Có nữ sinh cười nói: "Khó trách lớn lên kỳ quái như thế.”
"Đầu óc cậu ta có vấn đề, nếu không tin cậu có thể đưa bình trong tay cậu cho cậu ta, bảo cậu ta uống đồ uống của cậu, bảo đảm cậu ta sẽ uống." Bạn học của Mặc Thu cười nói.
Tuy nhiên, nữ sinh ghét bỏ ôm chai nước giải khát của mình: "Đó không phải là hôn gián tiếp sao? Tôi mới không muốn hôn gián tiếp với một tên ngốc đâu."
Mặc Thu đứng ở trước mặt mấy học sinh, gần như đã vây quanh Mặc Thu ở chính giữa, Mặc Thu không có cách nào rời đi.
Mặc Thu cũng không biết những người này cuối cùng muốn cậu làm cái gì, hình như cái gì cũng không muốn để cậu làm, lại cũng không muốn cho cậu đi.
Mặc Thu lùi lại một bước, muốn rời đi, lại đột nhiên đυ.ng vào người một người nào đó.
Hình như ngửi thấy ở đâu đó, mùi thơm rất độc đáo, nhu hòa bao bọc lấy Mặc Thu, giống như dùng hương vị như vậy đưa cậu vào trong phạm vi nào đó.
Đằng sau cậu xuất hiện một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó rất cao, cộng với mang thêm giày cao gót, trông thậm chí còn cao hơn nữa.
Váy dài màu đỏ diễm lệ cùng với mái tóc xoăn dài, càng làm cho người phụ nữ đó có khí chất không giống người bình thường, cộng với lớp trang điểm diễm lệ làm cho người phụ nữ kia càng có vẻ độc đoán hơn.
Ánh mắt lạnh lùng của người đó đảo qua khuôn mặt của một số học sinh.
Mấy học sinh tiểu học nhỏ tuổi không cách nào chống lại khí thế cường đại của người lớn, trong lúc nhất thời không ai dám mở miệng nói chuyện.
Một tay ôm lấy bả vai Mặc Thu, dẫn theo Mặc Thu trực tiếp xuyên qua một đám học sinh tiểu học.
Bà còn có chuyện quan trọng hơn, không có thời gian chơi với những thằng nhóc thúi bất lịch sự này.
Sắc mặt Dương Tiêu Vũ không tốt, bà biết Mặc Thu ở nhà không tốt, cũng nghĩ tới có thể ở trường Mặc Thu cũng chưa chắc sẽ tốt.
Mấy học sinh tiểu học không nói nhiều, nhưng thông tin được tiết lộ ra trong những câu nói đó, cũng đủ để cho người lớn tinh ý nhận thấy điều bất thường.
Những kẻ bắt nạt con mình, không trả thù lại thì đó không phải là tính cách của bà.
Để trả thù cũng rất đơn giản.
Chỉ cần tùy tiện vạch trần một số vấn đề nhỏ để trong trường học là đủ.
Ở phương diện này tài nguyên của bà không đếm xuể, chỉ là bây giờ chưa phải lúc.
Dương Tiêu Vũ nghiêng đầu nhìn Mặc Thu, vừa lúc đối diện với ánh mắt Mặc Thu ngẩng đầu nhìn bà.
Sắc mặt Dương Tiêu Vũ cứng đờ, thu liễm tính tình, lộ ra một nụ cười dịu dàng ấm áp.
Lần này không mạnh mẽ lôi kéo, cũng không giận dữ gầm lên, Mặc Thu yên lặng đi theo bên cạnh Dương Tiêu Vũ.
Khoảng cách giữa cậu và người phụ nữ này rất gần, mùi thơm dễ ngửi trên người của người này vẫn chưa từng tản đi.
Cậu biết người phụ nữ này, là người đã nhấc quần áo của cậu lên ngày hôm qua.
Mặc Thu vô ý thức kéo vạt áo của mình xuống.
"Thật xin lỗi, hôm qua là mẹ không đúng." Dương Tiêu Vũ chú ý tới động tác của Mặc Thu, lập tức lùi lại hai bước giữ một khoảng cách an toàn: "Cho mẹ một cơ hội nói chuyện được không? ”
Dương Tiêu Vũ không còn mạnh mẽ như hôm qua, làm cho lòng phòng bị của Mặc Thu rất dễ dàng biến mất vô tung.
"Nói cái gì?" Mặc Thu hỏi.
"Có thể đổi chỗ khác không?" Trên đường phố đều là tiếng xe cộ ồn ào và dòng người đông đúc, Dương Tiêu Vũ để ý đến mỗi một nhân tố có thể ảnh hưởng đến sự thẳng thắn của bà đối với Mặc Thu.
Mặc Thu gật gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn có chút chần chờ.
Sắp đến giờ ăn trưa rồi, buổi trưa ở phố ăn vặt có rất nhiều chai có thể nhặt được, hôm nay thời tiết tốt như vậy, sẽ có rất nhiều người.
Dương Tiêu Vũ lấy từ trong túi xách của mình ra một tờ tiền giấy một trăm tệ.
Mặc Thu nhìn người phụ nữ đặt tiền giấy trước mặt cậu: "Mẹ muốn nói chuyện với con, sử dụng tiền để mua thời gian nói chuyện với con, được chứ?”
Được không?
Mặc Thu nuốt một ngụm nước miếng.
Rõ ràng cậu đã đồng ý, nhưng đột nhiên lại có thể lấy được một trăm tệ.
Mặc Thu chỉ có thể thấy qua một trăm tệ khi chạy việc cho ba mẹ, cậu biết cái này có thể mua được rất nhiều thứ.
Một trăm tệ, cậu nhặt phế liệu mất bao lâu mới có thể kiếm được chừng này tiền?