Biên Dật Trần dùng một tay nâng cánh tay của Đoàn Dục Ngạn đặt ở ngang hông của mình, để anh ôm mình thật chặt, một bàn tay khác kéo cổ áo mình ra, để lộ phần gáy mảnh khảnh cho Đoàn Dục Ngạn.
Đoàn Dục Ngạn cúi đầu xuống, anh liếʍ láp hai cái trên làn da trắng nõn của Biên Dật Trần, hàm răng dùng để đánh dấu bị tin tức tố ngọt ngào của Omega dụ dỗ, anh hơi nhe răng ra, nhưng cuối cùng anh không cắn cậu mà chỉ dán lên phần gáy của cậu mυ'ŧ vào, để lại dấu hôn nhàn nhạt.
"Tiểu Trần, bây giờ em không chịu được đâu, anh chờ em lớn thêm chút nữa."
Biên Dật Trần bất mãn cắn một cái trên đầṳ ѵú căng trướng, sau đó cậu nhớ tới lời cảnh cáo của Đoàn Dục Ngạn liền vội vàng dùng đầu lưỡi liếʍ lên dấu răng của mình, dường như khi cậu làm như vậy có thể che dấu "Chứng cứ phạm tội" của mình.
Đoàn Dục Ngạn bóp mặt của cậu để cậu hé miệng, quả nhiên anh thấy núʍ ѵú bên phải của mình đã sưng to, cho dù anh dùng miếng che ngực che lại thì sẽ có đường cong kỳ lạ. Anh cố gắng chỉnh vị trí của miếng che ngực để nhìn ngực anh không bị sưng to như vậy.
Sau khi chỉnh đốn quần áo, anh vuốt ve gương mặt của Biên Dật Trần, anh cảnh cáo cậu thêm một lần nữa.
"Nếu em lại không nghe lời, cẩn thận đêm nay anh quay về đánh mông em."
Bên Biên Dật Trần lập tức vui vẻ nhảy vào người Đoàn Dục Ngạn: "Anh Ngạn, đêm nay anh về nhà ngủ ạ? Tốt quá!"
"Anh chỉ ngủ một đêm."
Cơ bắp trên cánh tay của Đoàn Dục Ngạn nhô lên, một tay anh ôm Biên Dật Trần gầy gò đi một đường từ trong nhà vệ sinh ra rồi mới thả cậu ra.
Từ trước đến nay Biên Dật Trần đều bám dính anh, đợt tập huấn này khiến bọn họ chia xa một tháng, chắc hẳn Biên Dật Trần đã chờ ở nhà đến mức khóc nhè.
Hiện tại Đoàn Dục Ngạn còn chưa biết trong một tháng anh đi tập huấn, nhóc ma ốm yếu đuối đáng thương đã lái cơ giáp giả lập tàn sát vô số bảng xếp hạng trên các chiến trường mô phỏng lớn, cậu đánh bại vô số người chơi cấp cao đến mức khiến họ nghi ngờ nhân sinh.
——
Ba ngày trước, tại nhà họ Biên.
"Ôi... Anh Ngạn không ở đây, cô đơn quá." Biên Dật Trần chui ra ngoài từ trong khoang thuyền mô phỏng, kèm theo một mùi hương nồng nàn giống như mùi rỉ sắt. Cậu vén tóc mái rối ướt sũng trước trán, cậu cắn ngón tay với cảm xúc bất ổn, ánh mắt cậu hoàn toàn khác biệt với vẻ nhu nhược đáng yêu bình thường, nó tràn ngập ham muốn mạnh mẽ dày đặc: "Rất muốn gặp anh ấy, anh ấy dám rời đi lâu như vậy, mình phải phạt anh ấy, rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào hai cái miệng dưới thân anh ấy, để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ người anh ấy mỗi khi anh ấy bước đi."
Cậu lẩm bẩm nói.
"Nhưng mà mình không thể làm như vậy, nếu mình bị anh ấy phát hiện thì sẽ rất gay go."
"Nhưng anh ấy hư hỏng như vậy, khi mình gọi điện cũng không biết để lộ huyệt da^ʍ cho mình xem. Anh xấu xa quá, em sắp không nhịn được nữa."
Biên Dật Trần suy nghĩ một hồi rồi cất giọng nói:
"Bác Vương! Bác nói với ba con rằng con cũng muốn học ở đại học Quân Sự ở Đế quốc!"
Bác quản gia Vương xoa ấn đường: "Cậu chủ, chẳng phải cậu đã tốt nghiệp ở nơi đó lúc mười bốn tuổi rồi sao?"
Biên Dật Trần lộ ra nụ cười xảo quyệt: "Nhưng người tốt nghiệp là Alpha Biên Nghị Thần, không phải là Omega Biên Dật Trần a."
Bác Vương thở dài.
Từ khi cậu gặp Đoàn Dục Ngạn, tinh thần phân liệt của cậu Biên ngày càng được khống chế, nhưng cũng trở nên thêm nghiêm trọng.