Chương 4: Làm Sao Tôi Có Thể Ra Ngoài Vào Lúc Này?
Mạnh Kinh Huy ôm Hà Cửu Vi ra khỏi trường rồi lên xe taxi.
Hà Cửu Vi ngượng ngùng nép vào trong lòng Mạnh Kinh Huy, tay không ngừng kéo mép váy, chỉ cảm thấy dưới váy mát lạnh, sợ hãi nhỏ giọng ghé vào tai anh oán trách anh xé rách qυầи ɭóŧ của cô.
Chiếc qυầи ɭóŧ bị rách vẫn ngoan ngoãn nằm trong túi Mạnh Kinh Huy, nếm trải mùi vị ngọt ngào, anh sẽ không vì bạn gái nhỏ phàn nàn mà khó chịu, ngược lại còn cười đầy ẩn ý.
Người tài xế taxi trước mặt bị rắc đầy cẩu lương "....."
Đến cổng khu biệt thự Tĩnh Viên, Hà Cửu Vi lúng túng xuống xe đè váy xuống, ngăn không cho Mạnh Kinh Huy xuống xe. Nhìn chiếc taxi rời đi, cô dùng tư thế kì quái bước vào Tĩnh Viên.
Cũng may ngôi nhà cách cổng chính không xa, vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của cô.
Buổi chiều về đến nhà, Hà Cửu Vi thở phào nhẹ nhõm, nằm liệt trên ghế sô pha không muốn động đậy.
Vẫn không có ai ở nhà. Ngày thường vẫn có thể thấy quản gia chỉ đạo người hầu bận rộn, nhưng hôm nay một người cũng không thấy.
Hà Cửu Vi cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là ba mẹ về nhà sao?
Nói về cha mẹ của Hà Cửu Vi, họ thực sự là những bậc cha mẹ ân ái nhất trên đời, thường xuyên không ở nhà, ra ngoài cùng nhau, đi công tác cùng nhau, về nhà cùng nhau. Cô cũng cảm thấy không sao cả, ngày thường đều là quản gia chăm sóc cô rất chu đáo.
Loại tình huống không có người ở bên này thường phát sinh khi cha mẹ của cô ở nhà, bởi vì... hai người bọn họ có thói quen không thích sự hiện diện của mọi người, bởi vì phải làm chuyện xấu hổ.
"Haizzzz....."
Hà Cửu Vi khẽ thở dài, đôi tay thon dài rũ xuống trên vầng trán nhẵn nhụi, chỉ có cô mới có thể quen với kiểu cha mẹ quái dị này.
Nếu mọi người không trốn trong phòng thì sẽ đi ra ngoài, Hà Cửu Vi chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu, chuẩn bị về phòng.
Vừa đứng dậy, cô liền thở hổn hển, thân dưới giống như bị xé rách đau không chịu nổi, nếu mặc qυầи ɭóŧ có lẽ còn đau hơn nữa.
Hà Cửu Vi vặn vẹo mông đi về phía cầu thang, bám vào lan can cầu thang, mỗi lần đi lên cô đều phải dừng lại. Cô dừng lại giữa chừng, hít một hơi thật sâu, vừa cúi đầu liền nhìn thấy quản gia đang đứng ở phía dưới.
Cách cầu thang, Hà Cửu Vi giả vờ nhẹ nhàng chào hỏi quản gia "Chào chú Trình."
Quản gia họ Trình, cụ thể tên gì cô cũng không nhớ rõ. Từ khi Hà Cửu Vi học trung học cơ sở, hắn đã ở bên cạnh cô, cái danh xưng "chú Trình" cô đã gọi gần 5 năm rồi.
Thật ra Trình quản gia cũng không già, năm nay mới ngoài ba mươi, chỉ là do hắn vào Hà gia làm việc khi cô còn nhỏ, cũng đã quen gọi như vậy.
Quản gia Trình ở dưới chân cầu thang, cũng chính là Trình Nghị qua lan can cầu thang nhìn cặp đùi trắng nõn thon dài của cô, bởi vì lợi thế địa hình mà bại lộ ở trong mắt hắn, âʍ ɦộ không mặc qυầи ɭóŧ...
Trình Nghị đeo kính gọng vàng, làm dịu đi khí chất giữa lông mày và mắt, nhìn rõ ràng vùng đất giữa hai chân sưng đỏ hơi mở ra vì sợ đau, hoa môi giống như hô hấp mà kích động.
Hơn nữa vừa rồi nhìn thấy tư thế đi đứng của cô, có lẽ vừa mới bị phá thân.
Tiểu thư nhà hắn, Trình Nghị nhất thời suy nghĩ khá nhiều, hắn cúi thấp đầu, ánh sáng trên mặt kính vụt qua, ngẩng đầu nhìn lại, lại là một khuôn mặt vô dục vô cầu khác.
"Tiểu thư về phòng sao? Tiên sinh và phu nhân đã trở về, lúc này hẳn là đang bận rộn."
Hà Cửu Vi cũng đoán được, hạ thân truyền đến từng trận đau đớn khiến vẻ mặt cô gần suy sụp "Vâng, tôi cũng đoán được bọn họ đã trở về, tôi về phòng trước, bữa tối hôm nay hãy mang lên phòng tôi , tôi sẽ không xuống."
Trình Nghị gật đầu, đôi mắt sâu xa xoay người đi vào phòng bếp.
Hà Cửu Vi không dám thả lỏng, bởi vì cô sợ mình bị bại lộ, nhưng cô không biết rằng mình đã bị nhìn thấu từ lâu. Kiềm chế sự khó chịu, cô leo lên nửa cầu thang còn lại trong một lần, khi đến nơi mồ hôi đã chảy đầm đìa.
Thực sự là... lần đầu tiên của xử nữ chưa có kinh nghiệm thực chiến quả thực quá mệt mỏi!
Trở lại phòng, Hà Cửu Vi không có như thường lệ ngã xuống giường, mà trực tiếp đi vào phòng tắm, cho dù chỉ là đơn giản tẩy rửa một chút, cô cũng không thể bỏ qua một thân dính nhớp như vậy được.
Cởϊ qυầи áo xong, Hà Cửu Vi nhẹ nhàng ngồi trên chiếc ghế mềm mại trong phòng tắm, hai đùi hơi dang rộng, cặp đùi vốn trắng nõn như tuyết giờ đã chằng chịt vết xanh tím. Cô khẽ thở hổn hển, mân mê hoa môi sưng đỏ do ma sát, nhìn kỹ hơn, cũng may không bị rách da.
Đau như vậy còn không phải do Mạnh Kinh Huy quá mạnh bạo sao.
Nghĩ đến hai người vì không có kinh nghiệm mà khiến mình chịu bao nhiêu khổ sở, Hà Cửu Vi có chút hối hận, lẽ ra nên làm chuyện trên giường mới đúng, tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì chứ!
Hà Cửu Vi đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, giật mình một cái.
Không ổn! Vừa rồi quên khóa cửa!
Bởi vì là phòng tắm trong phòng, nên cô đã không cố kỵ mà quên đóng cửa phòng tắm. Cô luống cuống tay chân, định đứng dậy đóng cửa phòng tắm lại, nhưng chân trái lại vấp phải ngã xuống đất.
"A." Đau chết cô rồi.
Hà Cửu Vi nghiến răng đau đớn hét lên, mặc kệ tiếng bước chân vội vã đóng mở cửa, vừa ngẩng đầu lên, trong mắt đã hiện lên vẻ khẩn trương của "chú Trình....."
Bốn mắt nhìn nhau.....
Nửa người dưới của Trình Nghị gần như ngẩng lên khi nhìn thấy cô gái khỏa thân đang ngã xuống đất.
Đây... chính là cô gái mà hắn đã nghĩ đến nhiều năm, cô gái mà hắn đã chăm sóc nhiều năm, cô gái mà hắn đã quan tâm trong nhiều năm!
Thấy Trình Nghị sững sờ nhìn mình, Hà Cửu Vi nhất thời như đi vào cõi tiên, quản gia còn có biểu cảm như vậy a.
Đợi đã! Lúc này, vấn đề không phải là cái này!
"Chú Trình, chú.....chú ra ngoài trước được không."
Hà Cửu Vi không biết vào lúc này, cô giống như một quả dâu tây nhỏ đang chờ được nếm thử.
Một ngụm rồi một ngụm mà nuốt xuống, nước chảy ra, kiều diễm ướŧ áŧ.
Trình Nghị mỉm cười, khóa cửa phòng tắm lại, mà hắn.....lại ngồi xổm xuống trước mặt cô.
"Tiểu thư, làm sao tôi có thể ra ngoài vào lúc này?"