Sủng Phi Của Pharaoh - Phần 2

Chương 96: Nhân quả (1)

Đây đúng là một căn nhà nhỏ hết sức bình dân, Ngải Vi đứng ở trước cửa hít một hơi thật sâu sau đó đẩy cửa phòng ra. Tro bụi bay tứ tung đập vào mặt, nàng không khỏi theo bản năng ho khan. Ngay sau đó, lớp bụi dần dần bay tán đi, nàng nhìn thấy Đề Thiến lặng yên ngồi trên ghế dựa, nhìn ra ngoài cửa sổ tựa hồ như đang suy tư điều gì đó. Cảm thấy có người đến, bà ngẩng đầu lên. Lúc vừa nhìn thấy Đề Thiến, Ngải Vi không khỏi kinh ngạc hít một hơi, chỉ mới có một năm mà bà dường như già yếu đến mức chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, hoàn toàn không phải nữ tế ti tóc bạc hăng hái đánh đồng lúc trước.

Bà nhìn thấy Ngải Vi, không có chút ngạc nhiên hay khẩn trương nào. Bà duỗi hai tay đầy nếp nhăn, chỉ chỉ chiếc ghế mây bên cạnh ý bảo Ngải Vi ngồi xuống.

Trong phòng trống rỗng cũng chỉ có hai cái ghế cùng một ít đồ dùng đơn giản. Ngải Vi chậm rãi đi đến, ngồi xuống ghế mây, ánh mắt vẫn không rời Đề Thiến. Phía ngoài gió động vào cửa sổ, không khí khô ráo như vừa chạm vào liền tan biến.

- "Hắn đã từng nói ngươi sẽ đến."

Giọng nói của Đề Thiến nghe rất mệt mỏi.

- "Hắn là ai?"

Ngải Vi khẽ hỏi. Đề Thiến yếu ớt dựng thẳng người, lấy tay ý bảo không muốn Ngải Vi đặt câu hỏi:

- "Ta phải nói nhanh một chút, ngươi đã đến rồi, thời gian của ta không nhiều lắm."

Trong nội tâm Ngải Vi có rất nhiều nghi vấn nhưng nghe lời Đề Thiến nói liền miễn cưỡng im lặng. Nhưng sau đó, bà cũng không tiếp tục nói nữa, giống như hóa thành một bức tượng điêu khắc, cứ như vậy lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, như nghĩ đến tâm sự của mình. Cứ như vậy một lúc, Ngải Vi cho là bà không muốn nói gì. Khi Ngải Vi định đứng dậy thì bà hít một hơi thật sâu.

- "Con mắt Horus có liên quan đến ngươi, vận mệnh chắc chắn sẽ rối ren..."

Ngải Vi lặng yên nhìn bà, con mắt màu xanh nước biển cùng con mắt màu xám vào thời khắc đó giao hội nhau.

Bà lão tóc bạc chầm chậm nói, ngôn ngữ hời hợt:

- "Không bằng, kể chuyện xưa của ta trước."

--------------------------------

Năm 1967, Luôn Đôn, bầu trời bao la mang đầy vẻ lo lắng tạo ra một chút mưa phùn, đứa nhỏ phát báo mặc chiếc quần đùi móc treo, áσ ɭóŧ dài đến gối vung tờ báo trong tay bước qua chỗ đầy vũng nước vừa rao bán báo vừa chạy tới. Đề Thiến Y Địch cẩn thận nghiêng người sang bên, không cho đứa nhỏ làm bắn tung tóe bùn lên váy mình trước.

Nàng đi ngang qua tủ kính của một hiệu may quần áo, bên trong cửa sổ hiện ra ngọn đèn nhu hòa, chiếu ra hình dáng của nàng. Thân hình cao, mái tóc dài màu bạc, làn da non mịn cùng với ngũ quan xinh xắn, trước ngực nàng đeo một chiếc vòng cổ có một viên đá hồng bảo càng làm cho nước da của nàng thêm trắng nõn, bóng loáng. Đề Thiến hơi sửa lại y phục của mình, hài lòng nở nụ cười. Đề Thiến Y Địch năm nay 17 tuổi, trong nhà kinh doanh cửa hàng bán hoa. Cha mất sớm, nàng sống cùng với mẹ, cơ thể mẹ hay ốm đau vì vậy nàng tự nhiên trở thành trụ cột trong gia đình. Thu nhập của cửa hàng bán hoa mặc dù ít ỏi nhưng dựa vào sự nỗ lực làm việc của nàng mà trải qua cuộc sống yên bình đơn giản cùng với mẹ.

Nàng sửa lại một chút bó tường vi màu hồng phấn trong tay. Sáng sớm hôm nay sức khỏe của mẹ không được tốt, thường khi sức khỏe khá hơn, mẹ nàng thường đi đưa hoa cho khách nhưng vì hôm nay không có tinh thần làm việc nên nàng liền xung phong nhận việc đưa hoa.

Người khách này mỗi tháng đều đặt một bó hoa, mỗi lần đều là hoa tường vi màu hồng. Đề Thiến không khỏi ngạc nhiên, rốt cuộc là người như thế nào lại có thể lãng mạn như vậy. Lúc trước mẹ nhất quyết không cho đi, lần này nàng đã có thể thấy được tận mắt rồi. Nàng đang nghĩ ngợi, không chú ý đến có người con trai đang vội vàng đi ra khỏi cửa hàng triển lãm tranh ở trước mặt. Khi nàng phát hiện ra thì nàng đã không kịp tránh né, cứ như vậy mà đâm vào người con trai kia.

Vào lúc muốn ngã, nàng nhớ rõ phải nhất định giữ gìn bó hoa kia nên để cho mình ngã sấp xuống đường đang lầy lội nước. May mà người con trai kia phản ứng thật nhanh, khẽ vươn tay kéo lấy nàng.

- "Cảm ơn ngài."

Đề Thiến liền vội vàng khom người cảm tạ hắn, ánh mắt không khỏi bị hấp dẫn bởi chiếc nhẫn cổ điển đeo trên tay hắn. Màu sắc bằng vàng dường như có từ hàng trăm năm, tinh tế chạm trổ chắc chắn nâng một viên đá hồng bảo thâm thúy giống như máu tươi. Đề Thiến không khỏi cúi đầu nhìn trước ngực của mình, viên đá này rất giống với viên đá đeo ở trước ngực của mình.

Nàng tò mò ngẩng đầu lên bỗng phát hiện người kia nhìn hoa tai trước ngực nàng. Nàng hơi ngượng ngùng mà ho một chút, rất nhanh hắn liền ngẩng đầu lên, khôi phục lại biểu lộ bình thường, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu khiêm tốn:

- "Không có sao."

Một giây này, Đề Thiến có ấn tượng thật tốt với hắn. Nàng cảm thấy người con trai này giống như mặt trời vào mùa đông, nhàn nhạt, ấm áp nhưng lại giữ một khoảng cách làm người khác dễ chịu. Nhưng rất nhanh, nàng cảm thấy mình nhìn hắn chằm chằm như vậy là quá thất lễ, vì vậy mà mất tự nhiên hơi nở nụ cười, muốn nhanh chóng chạy xuống đường. Đúng lúc này, người con trai trẻ tuổi lại mở miệng:

- "Nàng muốn đi đâu? Bây giờ vẫn còn mưa, xe của ta đang ở bên cạnh, hãy để cho ta tiễn nàng một đoạn đường được không?"

Đề Thiến ngẩng đầu, hắn vẫn mỉm cười, chỉ vào chiếc xe màu đen cách đó không xa. Đề Thiến bí mật đánh giá, người con trai trước mắt này có lẽ là vị công tử bột có tiền, khó trách nàng cảm thấy hắn có khí chất tốt như vậy. Thấy hắn mời chân thành nên Đề Thiến cũng vui vẻ đồng ý:

- "Vậy thì xin hãy cho tôi đến vùng núi Nordin, số 23."

Hắn sững sờ, nghiêng người, tránh đường nhường cho Đề Thiến ra xe trước:

- "Đó là dinh thự trong thành phố tạm thời của hầu tước Modiet. Nàng là khách của hầu tước?"

Đề Thiến đỏ mặt, vội vàng lắc đầu. Đó là dinh thự của nhà hầu tước, mối khách cũ của nhà nàng lại là người của gia tộc Modiet! Ai chả biết vị hầu tước này là tâm phúc của hoàng thất, ai chả biết hầu tước phu nhân là công chúa nước Anh, ai chả biết hầu tước ở thời kỳ chiến tranh đã bỏ ra món tiền lớn để duy trì chính phủ Anh quốc. Nàng vừa có chút hưng phấn nhưng lại cúi đầu xuống, nhưng không có ai nói là người nhà hầu tước đặt hoa, nói không chừng là quản gia hoặc người hầu nào đó.

Nàng ngồi vào xe cùng người con trai, buồn bã ỉu xìu cầm trong tay bó tường vi hồng nhạt đang dương dương tự đắc:

- "Tôi đến địa chỉ đó để giao bó hoa này."

Người con trai cười lễ phép ý bảo tài xế lái xe, từ tốn nói:

- "Bó hoa này rất thích hợp với một người con gái tôi biết, không biết nàng bây giờ đang ở đâu, sống thế nào."

Đề Thiến sững sờ, lại thấytrong mắt sắc sâu hồ đào của người con trai kia xẹt qua một tia đau thương nhàn nhạt. Có thể là nhớ tới người mình quen, Đề Thiến cúi đầu xuống, không nói gì.

Hai người trầm mặc một lúc, sau đó nàng nghe được giọng hắn cao lên:

- "Tôi chưa giới thiệu tên của tôi, tôi là Winter Đề Nhã. Rất hân hạnh được biết nàng."

Đề Thiến ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt mỉm cười của hắn nên cũng mỉm cười lại:

- "Tôi là Đề Thiến Y Địch, rất cảm ơn ngài hôm nay đã chở tôi một đoạn đường."

Nghe được tên của nàng, Winter hình như nhớ ra điều gì đó, dừng một chút, sau đó nhìn về phía nàng nói:

- "Tiểu thư Y Địch, nhà của tôi là buôn bán đồ cổ cùng các tác phẩm nghệ thuật, khi vừa mới nhìn thấy nàng, tôi liền có một vấn đề muốn mạo muội mà thỉnh giáo..."

Đề Thiến gật đầu

- "Xin hỏi, bảo thạch trước ngực nàng..."

Lời nói của Winter được nói ra phân nửa, sau đó chỉ cười nhìn về phía Đề Thiến, không nói thêm gì.

Đề Thiến cúi đầu nhìn, sau đó thản nhiên mỉm cười:

- "Đây là mẹ của tôi cho tôi, nói là di vật của người cha tôi chưa từng gặp mặt. Từ rất nhỏ tôi đã đeo nó rồi."

- "Như vậy nàng luôn mang nó bên người?"

Winter lấy trong áo ra một điếu xì gà, nhìn thoáng qua Đề Thiến, khi thấy được sau đó nàng ngầm đồng ý, hắn đốt nó lên.

- "Đúng, mẹ của tôi nói đây là thứ rất quan trọng với tôi."

Đề Thiến gật đầu.

Winter hít một hơi xì gà, tiếp tục hỏi:

- "Nàng đeo nó trong khoảng thời gian này có gặp chuyện kỳ lạ gì không. Ví dụ như..."

Hắn dừng một chút, cẩn thận quan sát từng biểu lộ của Đề Thiến:

- "Ví dụ như mơ tới hắn, thế giới của hắn, các loại..."

Đề Thiến nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười:

- "Không có, tiên sinh. Tôi không nhớ rõ."

Winter nheo ánh mắt sắc hồ đào lại, nhìn chằm chằm vào sương mù phía bên ngoài, giống như đang suy nghĩ gì đó nhưng lại giống như không hề suy nghĩ bất cứ điều gì. Ngay lúc Đề Thiến cảm thấy vài phần đè nén, hắn lại mở miệng:

- "Tiểu thư Đề Thiến, ta đường đột có chút thỉnh cầu."

Trong đáy lòng Đề Thiến thở dài một hơi, nhìn về phía hắn.

Winter nói tiếp:

- "Nhà Đề Thiến chúng tôi là gia thế buôn bán đồ cổ. Nhưng ngược dòng thời gian tìm hiểu, khi chúng tôi bắt đầu công việc kinh doanh này là khoảng 100 năm trước, chúng tôi dẫn đầu xã hội thượng lưu Anh quốc về nghiên cứu văn vật Ai Cập cổ."

Đề Thiến mở to mắt, Ai Cập? Đó là nơi nào? Nàng chưa từng nghe nói đến.

Winter hít mạnh một hơi xì gà, hương vị đậm đặc làm cho chân mày của hắn không khỏi nhíu lại:

- "Nói chính xác là về lưu hành giải phẫu xác ướp."

Xác ướp? Đề Thiến từ khi tốt nghiệp trung học là không học nữa, trong nhà cũng không thể mời giáo viên đến nhà dạy, nên đối với sự viên bên ngoài nước Anh, nàng biết rất ít, ngay đến đất nước Châu Phi, nàng dường như cũng chưa từng nghe nói.

- "Ai Cập làm một quốc gia nằm ở phía bắc Châu Phi, là một quốc gia bị sa mạc rộng lớn vây quanh."

Winter nghiêng đầu, nhìn về phía con đường Luân Đôn giăng đầy mưa bụi:

- "Chỗ đó không giống với nơi đây, cả ngày bị ánh mặt trời màu vàng chiếu xuống, bọn họ nhờ sông Nile mà sinh tồn, đó là một dòng sông xanh thẳm trong một sa mạc vô tận, giống như sợi dây buộc màu ngọc bích, vắt ngang quốc gia Ai Cập. Vào ba ngàn năm trước, có một vị Pharaoh, quốc vương, nổi tiếng, người đó kiêu dũng thiện chiến, lãnh khốc hung ác, người đó là một vị thống trị thiên tài, cũng là người trị vì lâu nhất thời Ai Cập cổ đại, người đó đã có công thành lập vô số kiến trúc cổ đại lưu danh muôn thủa... Nhưng người đó lại rất cô đơn."