Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 38

Vãn Ninh đã nhạy bén nhận ra gần đây Diệp Triều cư xử rất khác thường, cậu ta càng ngày càng dính lấy cô, một bước cũng không chịu rời đi.

Ngoại trừ lúc ra ngoài làm việc hai người không ở cạnh nhau, còn lại hầu như cứ có cơ hội là cậu ta lại chạy đến chỗ cô, “quấn” lấy cô vô cùng nhuần nhuyễn.

Loại hành động ỷ lại này càng khiến cho Vãn Ninh thêm chắc chắn với ý nghĩ trong lòng.

Xem ra Lục Huyên ảnh hưởng rất lớn đến cậu ta, hoặc là cậu ta thích cô còn nhiều hơn cô tưởng tượng.

Có vẻ như cậu ta thật sự tự cho mình trở thành bạn trai của cô, đưa cô đi ăn cơm, đi xem phim, lúc hai người cùng đi ngắm hoàng hôn, cậu ta sẽ lén nắm lấy tay cô, khi bị cô phát hiện cậu ta sẽ đỏ mặt tía tai cãi là do tay lạnh, cũng sẽ nhân lúc cô ngủ mà trộm hôn lên môi cô.

Cậu ta nghĩ rằng những việc đó cô đều không biết, nhưng trên thực tế tất cả là do một tay cô thúc đẩy.

Cô không ngừng dụ hoặc cậu ta, từng bước một nhìn cậu ta luân hãm, cuối cùng nở một nụ cười đẩy cậu ta vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Đây mới là mục đích của cô.

Mặc dù không phải người yêu, nhưng hai người đã làm tất cả những việc các cặp đôi yêu nhau thường hay làm, Vãn Ninh cũng trải qua những bối rối cùng cảm xúc phức tạp sâu trong nội tâm của một người phụ nữ.

Cậu ta làm cho cô khó xử.

Đối với sự theo đuổi lấy lòng của cậu ta, cô không phải không có cảm giác, chỉ là cảm giác này đối với cảm tình dành cho Lục Huyên trước đây có vẻ quá mức đơn bạc.

Mà Diệp Triều cũng vì biết rõ điểm này, cho nên cậu ta đối xử với cô tốt gấp bội, đến mức khiến cô phiền chán, nhưng lại không có cách nào cự tuyệt.

Cậu ta không cần cô đáp lại, không ngại biến chính mình thành cái lốp xe dự phòng, chính là vị trí không có chút danh phận.

Phương thức theo đuổi mãnh liệt khó có thể bỏ qua này, Vãn Ninh tự hồ có hơi chút mềm lòng, cô bắt đầu để ý đến cảm nhận của cậu ta, vào thời điểm cậu ta khổ sở sẽ cố tình an ủi, khi cậu ta tuyệt vọng cảm thấy chính mình không có khả năng thành công theo đuổi, cô sẽ lại cho cậu ta chút hy vọng.

Cứ như vậy gieo cho cậu ta mong đợi, rồi lại chẳng thể đưa ra lời hồi đáp.

Mà cậu ta có vẻ như còn cảm thấy cô như vậy mới là tốt nhất.

Cô thật sự rất xấu xa, xấu xa đến tận xương tủy, cứ tùy ý mà giẫm đạp người khác như thế.

Bọn họ đều cho rằng cô là thiên sứ thiện lương, lại không nghĩ tới nanh vuốt ác ma đã sớm bò đến trên cổ, có điều kẻ giẫm đạp người khác trước chính là bọn họ.

Cho nên, bị lừa cũng đáng.

Từ trước đến nay cô luôn có thù tất báo, mặc kệ là ai, đã thiếu nợ cô thì đều phải đòi trở lại.

Không thể vì là sự tình kiếp trước thì có thể dễ dàng quên, ký ức của cô vẫn còn tồn tại, chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, mặc dù không còn ai nhớ rõ, nhưng sâu trong nội tâm của cô đã tạo thành tổn thương mất rồi.

Cảm giác bị vị hôn phu đẩy ra làm bia đỡ đạn, cảm giác bị người khác cường bạo, cảm giác bị người thân bạn bè hiểu lầm, cảm giác một mình cô độc tuyệt vọng đi đến lựa chọn nhảy lầu tự sát.

Tất cả những điều đó đều là bọn họ nợ cô, chẳng qua cô chỉ lấy lại chút lợi cho mình mà thôi.

Cô trở thành như thế này đều là do bọn họ.

Cho nên bị trả thù là do bọn họ tự chuốc lấy.

Bộ phim kết thúc, hai người một trước một sau rời khỏi rạp chiếu phim, Diệp Triều đi phía trước, cô đi ở phía sau theo dòng người tràn ra bên ngoài, mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà vương lại trên mái tóc, sương mù dần dần bao phủ bốn phía, tạo nên một cảm giác mông lung mờ ảo.

Người đàn ông trước mặt mặc áo len màu quả quýt, khoác bên ngoài là áo khoác dạ màu nâu và khăn quàng cổ màu cà phê, tổng thể kết hợp khiến khuôn mặt vốn đã trắng nõn tinh xảo càng trở nên nổi bật, lông mi mỏng như cánh ve khẽ giương lên, tạo thành cái bóng nhỏ mờ nhạt nơi khóe mắt.

Cậu ta cố ý thả chậm bước chân đợi cô, hai người đi song song, cậu ta vừa đi vừa cười hỏi: “Vãn Vãn, chị có lạnh không ?”

“Có một chút”. Cô theo bản năng ôm lấy cánh tay.

Người đàn ông phía trước lập tức dừng lại, nhẹ nhàng kéo lấy cổ tay của cô, đem khăn quàng cổ của chính mình tháo xuống quàng quanh cổ cô, cảm xúc ấm áp nhất thời khiến cô có chút ngây người, gương mặt dần dần ửng đỏ.

Cậu ta nói: “Cho chị, có thấy ấm hơn chút nào không ?”

Cậu ta cười tủm tỉm nhìn cô, giọng điệu lộ ra vài phần cường thế cùng bá đạo, thế nhưng nhìn dáng vẻ không biểu tình của cô, cậu có chút lo sợ cô không thích, liền thay cô sửa lại khăn quàng cổ cho ngay ngắn rồi cố tình lui về sau một bước nhỏ.