Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 25

Ánh mắt của cô gái mềm mại như nước lướt nhẹ qua khuôn mặt của người đàn ông, thân thể mềm mại dán chặt lên ngực người đàn ông, du͙© vọиɠ thân thể, mang theo ngượng ngùng, bước nhảy uyển chuyển, hơi thở êm dịu phả vào mặt, mang theo sự mập mờ vô cùng kiều diễm, giống như đang lan ra một loại cảm xúc kì diệu nào đó.

Dường như cậu ta rất hưởng thụ trò chơi tâm lý gọi là “săn bắt” này, giống như đang ẩn nấp trong bóng tối, quan sát chờ đợi để bản thân tóm được con mồi.

Nhìn người con gái trước mắt rơi vào “cạm bẫy” dịu dàng mà cậu ta sắp đặt, khóe môi Diệp Triều khẽ nhếch lên, lộ ra một chút ý cười mỉa mai.

Nhưng niềm vui này rất nhanh liền ngừng lại, thay vào đó chính là sự phẫn nộ sự không cam lòng sau khi bị “phản bội”.

Ánh mắt của cậu ta lập tức rơi về phía sàn nhảy bên kia, người con gái kia rất đẹp, vừa vào sân đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của những đám đàn ông xung quanh, vũ điệu của cô không lưu loát lắm, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần không tự nhiên, giống như không thể chấp nhận được khoảng cách gần như vậy, hai bên má từ từ đỏ ửng, cánh tay trắng nõn mượt mà nhẹ nhàng khoác lên vai người đàn ông kia, rồi chuyển động theo bước nhảy của người đàn ông.

Cậu ta nhìn thấy cảnh này, con ngươi lạnh lẽo híp lại.

Trong chớp mắt có một loại cảm xúc đố kị điên cuồng từ từ nổi lên trong l*иg ngực cậu ta.

Cậu ta nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang sát lại gần nhau kia, trong mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng phẫn nộ, sao cô lại có thể để người đàn ông khác tùy ý đυ.ng chạm vào cơ thể cô như vậy.

Thật là đáng chết.

Cậu ta siết chặt lòng bàn tay, kiềm chế ý muốn lao lên định kéo cô đi, nhưng người phụ nữ trước mặt lại khẽ hừ một tiếng vì động tác thô lỗ của cậu ta.

Diệp Triều chợt hoàn hồn, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nén phẫn nộ và ghen tị trong l*иg ngực xuống, thản thiên chậm rãi di chuyển về phía hai người kia.

Cậu ta nhìn thấy cô ngẩng đầu, nói gì đó với người đàn ông trước mặt, phần cổ xinh đẹp, xương quai đẹp tinh xảo, da thịt trắng nõn giống như tuyết làm chói mắt nhìn của vô số người, cậu ta nhìn mà dường như muốn tức điên lên.

Người phụ nữ này, không biết chính bản thân mình đang bị người khác lợi dụng hả.

Đáng tiếc cậu ta đứng cách đó hơi xa, nên không nghe thấy rõ cô đang nói gì, cho dù cậu ta có tiến lại gần hơn, thì lúc này cũng không thể biết được cô đang nói cái gì.

Bởi vì cậu ta sắp bị hành động của cô làm cho tức điên rồi.

Từ trước đến giờ cậu ta đều không hề biết tính chiếm hữu trong xương cốt mình lại bạo phát ra mãnh liệt như thế, giống như từ lúc gặp cô cho đến nay, mọi thứ đều mất kiểm soát.

Cậu ta thay đổi càng ngày càng không giống cậu ta.

Giai điệu của điệu Valse vẫn tiếp tục, nam nữ trong sàn nhảy đang xoay tròn.

Bộ váy màu xanh đâm khoe sắc e lệ dưới ánh đèn, tựa như những đóa hoa lan quý trên núi tỏa hương thơm quyến rũ, trêu chọc lòng người, tư thế nhảy phóng khoáng mà đẹp đẽ, thu hút lòng người, mặc dù điệu múa không lưu loát, nhưng cũng nhẹ nhàng lay động lòng người.

Tiếng đàn trong sàn nhảy bỗng nhiên lấy đà thay đổi, đột nhiên Diệp Triều buông eo bạn nhảy ra, tay phải khẽ dơ lên, mang theo bạn nhảy xinh đẹp trước người xoay một vòng, vòng eo mềm mại của cô gái chợt khẽ chuyển động, động tác dứt khoát, chiếc váy nhẹ nhàng xòe ra vẽ một vòng cung hoàn hảo giữa không trung

Khóe môi Diệp Triều hơi nhếch lên, nhìn bạn nhảy cười một cái, mặt cô gái lập tức ửng đỏ, mang theo sự xấu hổ mà nhìn cậu ta.

Cậu ta nhíu mày, bàn tay to ở giữa eo cô ta khẽ đẩy một cái, động tác mạnh mẽ lại nhanh chóng mà đem người của bạn nhảy chen vào giữa một đôi nam nữ khác đang nhảy cùng nhau.

Dường như là theo bản năng, cánh tay dài của cậu ta vừa duỗi, liền đưa người con gái sắp ngã kia kéo vào trong ngực, ôm thật chặt, không nói một lời.

Mùi nước hoa không giống với mùi trên người của bất kỳ cô gái nào, trên người cô mang theo mùi thơm của xà phòng sau khi tắm xong, một loại mùi vị khiến người ta an tâm.

Nhưng lúc này trong mùi thơm ngát này lại dính một chút mùi nước hoa của người đàn ông khác, lông mày Diệp Triều lập tức nhíu chặt, ôm lấy eo của cô, cánh tay vô tức quấn chặt.

“Ơ, A Triều, sao lại là cậu”.

Dường như cô có hơi nghi hoặc, hoàn toàn không biết lúc này tâm tình của cậu ta tệ bao nhiêu.

Cổ tay của cậu ta từ từ ôm chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm hình dáng của cô, cho đến khi người con gái trước mặt hoàn toàn ghé sát vào người cậu ta, giống như là dính lại cùng một chỗ vậy, mới chậm rãi hơi buông lỏng một chút.

“Vì sao không thể là tôi”. Cậu ta hỏi lại, giọng nói hơi khàn khàn, mang thêm vài phần trầm thấp không giống với bình thường.