Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 23: Lá gan ngươi quá nhỏ (2)

Ánh mắt Vu Yến sáng lên:

"Thẩm đạo hữu, không ngờ phù nghệ của ngươi đã đạt đến trình độ này, ngay cả Địa Hãm Phù, Băng Đông Phù cũng có thể làm được, mới trôi qua mấy ngày mà ta phải dùng cặp mắt khác để nhìn ngươi rồi!”

Thẩm đạo hữu vội vàng xua tay.

"Vu đạo hữu nói đùa, tại hạ đột phá Phù Sư trung phẩm chưa đến một năm, Hộ Thân Phù chế tác đã không dễ, sao có thể làm được Địa Hãm Phù, Băng Đông Phù chứ, đây là ta tự mua ở phường thị về để dự phòng.”

Vu Yến giật mình.

Nàng không nghi ngờ những lời này, dù sao làm hàng xóm với Thẩm đạo hữu cũng đã mấy năm, đối phương xưa nay vẫn luôn cẩn thận thận trọng, có thể ở trong phòng bao lâu liền ở từng đấy, mua bùa bảo vệ tính mạng cũng quá bình thường.

"Cứ dựa theo giá cả của phường thị."

Nàng lấy linh thạch từ trong túi trữ vật đưa cho Thẩm Bình, sau đó liền trở về phòng.

Lại qua nửa tháng, sông Hồng Thạch lần nữa xuất hiện thi thể tu sĩ.

Tu sĩ xung quanh ngõ hẻm, nhất là quả phụ sống một mình đều cảm thấy nguy hiểm, ban ngày đều rất ít khi ra ngoài.

Thẩm Bình lo lắng thê thϊếp gặp chuyện không may, ban ngày đều cùng các nàng đi tiểu.

Đêm hôm sau, vừa mới cùng thê thϊếp vận động xong, hắn liền nghe được ngoài cửa phòng truyền đến bước chân vội vàng, trong lòng lập tức nâng cao đề phòng.

Trong phòng có trận pháp.

Còn có không ít phù chú trung phẩm, nếu thật sự phải đấu, tu sĩ Luyện Khí trung kỳ chưa chắc có thể chiếm được ưu thế.

Nhưng tiếng bước chân kia rất nhanh đã lướt qua cửa phòng, dừng lại ở cửa phòng cách vách chớp mắt rồi yên tĩnh lại.

Ở cửa phòng, hắn dán một tấm Khuếch Âm Phù.

Chỉ cần là động tĩnh cách phòng ba thước, ở trong phòng hắn đều có thể nghe được, sẽ không bị Cách Âm Phù ảnh hưởng.

“Chẳng lẽ là Vu đạo hữu?”

"Hơn nửa đêm nàng ấy ra ngoài làm gì?"

"Không phải thật sự đi tìm kiếp tu kia chứ?"

Thẩm Bình thầm tự hỏi trong lòng.

Liên tiếp bốn năm ngày tiếp theo, hắn đều có thể nghe được tiếng bước chân ngoài cửa phòng lúc nửa đêm.

Ngày hôm nay, lúc cùng thê thϊếp đi tiểu, hắn thấy ở sông Hồng Thạch có không ít tu sĩ đang vây quanh.

"Lại chết người?"

Hắn nhíu mày, nhưng không đi qua xem.

Lúc trở về lại nghe được các tu sĩ nghị luận.

“Thật tốt quá, kiếp tu kia bị báo ứng rồi!”

“Cũng không biết là vị tiền bối nào ra tay đánh chết!”

“Thật thống khoái!”

Thẩm Bình thầm chấn động, không phải là Vu đạo hữu gϊếŧ đấy chứ, hắn bảo thê thϊếp trở lại trong phòng, còn mình thì ở ngoài ngắm cây táo.

Không lâu sau.

Vu Yến ra ngoài hắt nước tắm, tu sĩ bình thường đều sẽ dùng loại thuật pháp cơ bản như Thanh Tẩy thuật, nếu chưa từng tu luyện thì có thể sử dụng loại phù chú cấp thấp như Thanh Tẩy Phù để rửa sạch bụi bẩn trên người, nhưng đạo hữu cách vách này xưa nay lại thích ngâm mình, cứ cách hai ngày sẽ nấu nước tắm, xuân hạ thu đông đều không hề thay đổi.

"Ồ, Thẩm đạo hữu cố tình chờ ta hắt nước tắm sao?"

Vu Yến nhìn thấy Thẩm Bình không tập trung thưởng thức cây táo, dư quang thỉnh thoảng còn nhìn về phía phòng mình, liền trêu ghẹo nói, "Thơm không? So với hai phòng thê thϊếp kia của ngươi thì sao?”

Da mặt Thẩm Bình co giật, thăm dò hỏi:

"Vu đạo hữu, nghe nói tên kiếp tu hay nhắm vào quả phụ đã chết rồi.”

Vu Yến không thèm để ý nói:

"Chết thì chết thôi, ta nói Thẩm đạo hữu, không phải ngươi cho rằng là do ta gϊếŧ đấy chứ, ta không có bản lĩnh đó! ”

Nói xong nàng liền xoay người trở về phòng.

Thẩm Bình lắc đầu, lập tức bật cười chính mình lại đi nhiều chuyện.

Dù ai là người gϊếŧ đều không liên quan gì đến mình!

Trở về phòng, nhìn về phía giao diện ảo kia, kinh nghiệm phù đạo đã vượt qua điều kiện đột phá.

“Phù Sư thượng phẩm!”

"Những tu sĩ Phù Sư khác, mặc dù có thiên phú cũng cần mấy chục năm vất vả tích lũy, mà ta kích hoạt bàn tay vàng mới hơn một năm, đã từ cấp thấp vọt thẳng đến thượng phẩm!"