Dã Hoả (Cấm Kỵ)

Chương 6.2: Ngón tay của cha đâm sâu vào tiểu huyệt

So với sự ngượng ngùng của Vãn Vãn thì nội tâm của Lâm Triều Sinh chỉ có thể dùng cụm từ “long trời lở đất”, giống như ngày tận thế đã đến để hình dung. Trời ơi, trong cơn hoảng loạn vừa rồi, hắn vậy mà lại không cẩn thận cắm hai ngón tay vào trong tiểu bức nhỏ của con gái, còn cắm sâu tới như vậy. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được một tầng ngăn cách mỏng tượng trưng cho tấm thân xử nữ của bảo bối nhà mình.

Ngón tay của hắn đã cắm vào tiểu huyệt chặt chẽ của Vãn Vãn! Nhận thức ra điều này làm cho Lâm Triều Sinh trực tiếp choáng váng, thân thể không hiểu sao lại run rẩy, ngay cả hai ngón tay đang mắc kẹt trong lỗ nhỏ cũng chấn động theo.

“Ư... A...” Vãn Vãn khó chịu rêи ɾỉ ra tiếng, thanh âm vừa đáng yêu vừa dâʍ đãиɠ dụ hoặc, chỗ riêng tư mẫn cảm nhất đột ngột bị cha cắm vào, xấu hổ đến nỗi làm cho Vãn Vãn thiếu chút nữa bật khóc: “Cha à... Cha cho tay ra ngoài đi.” Cô thì thầm.

Lâm Triều Sinh lúc này mới phục hồi tinh thần, bàn tay của hắn rất lớn, ngón tay cũng rất thô, dưới tác dụng của dâʍ ŧᏂủy̠, ngón tay trơn trượt liền cắm vào. Hiện tại muốn rút ra, cũng cần phải dùng một lực kéo nhất định, thế nhưng huyệt xử nữ của Vãn Vãn vừa mềm vừa chặt, hắn vừa mới rút ra ngoài một chút, cô liền khóc lóc gào thét kêu đau.

“A... Cha ơi, người chậm lại một chút, đau quá...” Đôi mắt Vãn Vãn đỏ bừng, giống như một chú thỏ nhỏ đáng thương vô tội.

Lâm Triều Sinh nhìn thấy bộ dáng dâʍ đãиɠ này của cô, nội tâm hưng phấn cực kỳ, ánh mắt đều trở nên tối tăm, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm xúc: “Vãn Vãn ngoan, cha đem con đặt lên trên giường rồi chúng ta rút ra, được không?”

“Dạ được, cha mau nhanh lên.” Cô nũng nịu một cách yếu đuối.

Lâm Triều Sinh duy trì tư thế một tay ôm lấy eo cô, một tay cắm vào trong tiểu bức của cô, nhanh chóng ôm Vãn Vãn trở lại giường, để cho cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên chăn đệm mềm mại.

Hai tay chống sau lưng, hai chân mở ra, vẻ mặt ngây thơ lại ngượng ngùng nhìn ba ba, đây quả thật là một tư thế cực kỳ dâʍ đãиɠ, tựa như đang cầu hoan.

Lâm Triều Sinh nuốt nước miếng, khống chế bản thân tận lực đừng nhìn cô, chỉ chuyên tâm vào ngón tay của mình, thế nhưng tay hắn lại đang cắm vào trong tiểu huyệt của con gái, vừa nhìn xuống, lại càng không thể tránh khỏi việc bị thu hút bởi tiểu bức bạch hổ cực phẩm!

Lâm Triều Sinh da đầu tê dại, chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ trong quần đang nhanh chóng bành trướng biểu tình.

“Cha ơi...”

Vãn Vãn còn đang nũng nịu kêu la, Lâm Triều Sinh chợt cảm thấy bản thân giống như sắp bị bức đến điên lên, hắn nghiến răng, quai hàm siết chặt, thử rút ngón tay ra ngoài, kết quả Vãn Vãn lại nức nở vài tiếng, giống như là thật sự đang bị chơi.

“Vãn Vãn, con đừng kêu nữa.” Giọng nói của ba ba có chút nóng nảy.

Vãn Vãn sợ hãi tới mức lấy hai tay che miệng mình lại, nước mắt lưng tròng nhìn ba ba.

Trên trán Lâm Triều Sinh thấm ra từng giọt mồ hôi lớn, hô hấp nặng nề, hắn không thể khống chế lực đạo được nữa, cắn răng một cái, trái tim không ngừng đập loạn, mạnh mẽ đem ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ rút ra. Sau đó hắn cũng không nhìn Vãn Vãn thêm một giây nào, xoay người vội vàng rời khỏi phòng.