Thập Niên 60 Mẹ Kế

Chương 4: Chiêu Đệ Giả Ngu

Trên đường trở về của Lưu Dương và Chung Kiến Quốc, Lưu Dương có hỏi chuyện trong nhà của Chung Kiến Quốc. Chung Kiến Quốc có nói một hai câu. Lưu Dương cũng có thái độ hài lòng với Chung Kiến Quốc, cũng không quên chuyện Chung Kiến Quốc đã kết hôn một lần rồi, còn có ba đứa con nhỏ, sợ người đàn ông lão luyện Chung Kiến Quốc này lừa gạt nhà Tống Chiêu Đệ bọn họ, đi tới trong viện thì nhìn về phía mẹ mình ra hiệu, bảo bà để ý một chút.

Mẹ Dương lo lắng hai cháu trai đang ngủ trưa đột nhiên tỉnh lại, mà giờ chạy tới gian nhà chính thì không tốt, dứt khoát lấy một cái ghế ngồi ở cạnh cửa nhà, ánh mắt nhìn vào phía trong phòng, lỗ tai dựng đứng để lắng nghe tình hình đang diễn ra trong nhà chính.

Tống Chiêu Đệ bảo anh rể Lưu Dương đang đứng lờn vờn ở bên cạnh rời đi, ngồi đối diện với Chung Kiến Quốc, nhìn Chung Kiến Quốc, hành động tự nhiên hào phóng, không có chút dúm dó nào.

Chung Kiến Quốc mạc danh cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhất thời lại không nghĩ ra là kỳ quái ở chỗ nào, liền nói: "Chào em, tôi gọi là Chung Kiến Quốc."

"Tui tên là Tống Chiêu Đệ." Tống Chiêu Đệ nói, "Anh rể tui mới vừa nói chuyện với anh."

Chung Kiến Quốc gật đầu: "Chào em, đồng chí Tống."

"Chào em, đồng chí Chung." Tống Chiêu Đệ nói, "Anh rể tui còn nói gì với anh không?"

Trong lòng Chung Kiến Quốc nghĩ, anh rể cô nói cha mẹ cô đã đi chấm công điểm, trong nhà chỉ có một mình cô và mẹ của anh ta, anh ở bên cạnh chưa nói một câu, ngược lại muốn nghe ngóng chuyện gia đình nhà tôi thật rõ ràng: "Hai chúng tôi chỉ tùy tiện nói chuyện với nhau thôi, cũng không nói gì nhiều."

"Vậy anh muốn biết cái gì?" Lưu Linh không quen không biết anh, nguyên chủ cũng không quen không biết anh, cho nên Tống Chiêu Đệ mới không biết ở cái thời đại này khi người ta làm quen với nhau thì nên nói cái gì, "Cho dù anh hỏi cái gì, tui biết đều sẽ nói cho anh."

Mẹ Dương chau mày, Chiêu Đệ sao một câu là tui, hai câu là tui? Ngày trước, hôm nào cũng dạy bọn họ đổi danh xưng "Tui" đổi thành "Tôi". Còn cái gì mà đều nói cho Chung Kiến Quốc? Cô nhóc này chẳng lẽ vừa khóc đến ngốc rồi.

"Chiêu Đệ à, trước tiên cứ để cho Chung đồng chí uống ngụm nước đã." Mẹ Dương chống quải trượng đứng lên, nhìn về phía Tống Chiêu Đệ rồi ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo cô ra chỗ này với bà.

Tống Chiêu Đệ giả vờ nhìn không hiểu ý cảnh cáo của Dương thị, "Thím Thẩm, tui đang nói chuyện cùng Chung đồng chí, có chuyện gì chờ về sau rồi lại bàn ha."

"Không sao đâu." Chung Kiến Quốc nghiêng đầu hỏi, "Thím Thẩm, phải làm gì, cháu giúp thím."

Dương thị xua tay: "Cậu cứ ngồi đi, đừng đứng lên. Tôi chính là nhìn Chiêu Đệ một câu tiếp một câu, cũng không giục cậu uống ngụm nước, tôi là muốn nhắc nhở con bé đừng có không hiểu chuyện như vậy."

"Không sao, cháu không khát." Chung Kiến Quốc cười nói, "Người không trách đến buổi chiều cháu mới tới là tốt rồi."

Tống Chiêu Đệ: "Sao anh tới trễ như vậy?"

Hô hấp Chung Kiến Quốc cứng lại, ngượng ngùng nói: "Phía đông cũng có một thôn Tống, tôi cho là ở bên kia, đến bên kia mới biết thôn Tống nhỏ ở phía tây, đi sai đường nên mới bị trì hoãn đến tận bây giờ."

"Nói như vậy là anh còn chưa có ăn cơm?" Tống Chiêu Đệ hỏi.

Chung Kiến Quốc: "Bình thường buổi trưa tôi hay ăn trễ, vào lúc này cũng không thấy đói lắm."

"Buổi trưa, tui có làm bánh ngô, nếu anh không chê, tui sẽ đi lấy cho anh ăn nhé." Tống Chiêu Đệ nói.

Thật ra, 7 giờ sáng, anh đã bắt xe đi tới thôn Tống nhỏ, nhưng phải chuyển qua mấy trạm mới xuống được thị trấn Hồng Nhai, xong lại phải đi nhiều đường ngoằn nghèo, đến buổi chiều mới tới được đây, nên dù là người lớn khoẻ mạnh cũng sẽ cảm thấy đói.

Chung Kiến Quốc rất muốn nói là mình không chê. Nhưng đây là lần đầu tiên anh tới cửa, lại còn buổi chiều mới tới, nếu lại dùng cơm tại Nhà họ Tống, nhìn sao cũng thấy không ổn, nuốt nước miếng, nghĩ một đằng nói một nẻo nói: "Không cần, tôi thật sự không thấy đói."

Tống Chiêu Đệ liếc anh ta một cái, coi là thật nên cũng không nhúc nhích: "Vậy tui không đi. Tôi nghe dì họ nói anh là Thiếu tá?"

Chung Kiến Quốc nói ra miệng liền hối hận bản thân giả vờ khách khí, nghe vậy dừng một chút rồi nói: "Mẹ kế của tôi nói với em như vậy?"

"Đúng vậy." Tống Chiêu Đệ nhìn chằm chằm vào Chung Kiến Quốc, không vuột mất bất kỳ biểu lộ gì trên mặt của anh ta, thuận miệng bịa chuyện, "Còn nói tiền lương mỗi tháng của anh được một trăm tám mươi đồng tiền, còn là một sinh viên sĩ quan, rất là lợi hại."

Chung Kiến Quốc há miệng một cái: ". . . Bà ta còn nói gì?"

"Chẳng lẽ là dì ấy lừa gạt tui?" Sắc mặt Tống Chiêu Đệ chợt biến, giả vờ muốn tức giận.

Chung Kiến Quốc: "Cũng không tính là lừa gạt em. Hai năm tôi chưa trở về nhà, chỉ gửi cho anh cả mấy phong thư, mẹ kế cũng không rõ tình huống của tôi. Hai năm trước, bên trên đã thủ tiêu chế độ cấp bậc rồi."

"Vậy anh không phải là sĩ quan?" Ánh mắt Tống Chiêu Đệ chợt lóe, lại còn có chuyện như vậy.

Nếu Tống Chiêu Đệ gả cho anh, cũng không thể lừa gạt cô về chuyện tiền lương được. Chung Kiến Quốc nói thật: "Tôi là đoàn trưởng, tính luôn tiền trợ cấp mỗi tháng của quân lính trợ cấp thì có hơn một trăm ba mươi đồng tiền. Quân đội còn sẽ trợ cấp khác biệt nữa, tỷ như lương thực, có thời điểm còn có thịt cá và vải, có nhiều cái gì thì trợ cấp cái đó, những thứ này đều không tính vào tiền lương."

"Tốt như vậy sao?" Tống Chiêu Đệ coi là thật mà kinh ngạc, "Dì họ không lừa gạt tui."

Chung Kiến Quốc rất chắc chắn anh trai sẽ không nói chuyện của mình với mẹ kế Triệu Ngân, Triệu Ngân không biết bây giờ anh đã là đoàn trưởng, nói chuyện như vậy với Nhà họ Tống hiển nhiên là cố ý phóng đại với Nhà họ Tống. Nhưng mà Chung Kiến Quốc cũng không hiểu rõ, mẹ Tống là em họ của Triệu Ngân, Tống Chiêu Đệ là cháu gái của bà ta, tại sao bà ta lại muốn gạt thân thích nhà mình?

"Mẹ kế chỉ nói như vậy với em thôi sao?" Chung Kiến Quốc tiếp tục hỏi.

Tống Chiêu Đệ gật đầu, nửa thật nửa giả nói: "Dì nói điều kiện của anh vô cùng tốt, tui gả cho anh sẽ không phải chịu khổ. Tui trước kia còn không tin, hiện tại thì tin rồi."

Chung Kiến Quốc mạc danh thở nhẹ một hơi: "Nói như vậy là em nguyện ý, nguyện ý cùng tôi kết hôn sao?"

"Nguyện ý." Chung Kiến Quốc này đang tìm mẹ cho con trai, cũng không phải là tìm vợ cho bản thân, tất nhiên Tống Chiêu Đệ phải khiến Chung Kiến Quốc buông bỏ cảnh giác đối với cô. Cô cố ý biểu hiện sự quê mùa chân chất của bản thân, Chung Kiến Quốc cũng không lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn, Tống Chiêu Đệ nhất thời xác định, người này rất được. Thời đại này không thể chấp nhận được việc con gái không đi lấy chồng, cô lại gặp phải một người đàn ông có khí chất, tiền đồ vô lượng như vậy, tất nhiên Tống Chiêu Đệ nguyện ý rồi.

Nghe lời nói của Tống Chiêu Đệ, Mẹ Dương lại không thể ngồi im một chỗ, lớn tiếng kêu: "Chiêu Đệ, hôn nhân đại sự do cha mẹ làm chủ, cha mẹ cháu còn chưa có đồng ý đâu!"

"Thím Thẩm, mẹ con nói, gả chồng theo chồng, mặc quần áo ăn cơm." Tống Chiêu Đệ nói, "Đồng chí Chung có tiền lương cao, sẽ không để cho con bị đông lạnh hay phải chịu cảnh đói bụng. Cha mẹ con sẽ không phản đối."

Chung Kiến Quốc liếc nhìn Tống Chiêu Đệ, rất buồn bực, cô gái này có phải thiếu mắt nhìn hay không? Kết hôn là chuyện đại sự cả đời của con gái, làm sao lại bị cô nói đơn giản giống như là đi cung tiêu xã mua hộp diêm vậy.

"Tống đồng chí, tôi cảm thấy chuyện của tôi và em còn là phải mời chú dì trở lại thương lượng một chút." Chung Kiến Quốc nói, "Em còn có điều gì muốn hỏi không, có thể trực tiếp hỏi tôi."

Tống Chiêu Đệ muốn hỏi rất nhiều, ví dụ như tính cách của ba đứa con anh như thế nào. Tuổi tác vợ anh còn rất trẻ, tại sao đột nhiên lại chết. Ví dụ như anh có tiền lương cao như vậy, đãi ngộ tốt, lớn lên cũng không kém, còn là một đoàn trưởng, điều kiện rất tốt có thể lấy vợ mới, vì sao phải về nhà tìm, còn là tìm cháu gái của mẹ kế mà anh ghét nhất.

"Anh có đánh vợ không?" Tống Chiêu Đệ suy tư chốc lát rồi hỏi.

Mẹ Dương theo phản xạ có điều kiện mà vịn tường.

Tay Chung Kiến Quốc run một cái, suýt nữa làm ca sứ mới tinh rơi xuống đất, không dám tin hỏi: "Đánh vợ?"

"Đúng đó." Tống Chiêu Đệ chỉ nhìn bộ dáng khϊếp sợ của Chung Kiến Quốc, là có thể xác định Chung Kiến Quốc chưa bao giờ động tay động chân với vợ của mình, "Tui nghe nói khí lực của quân nhân rất lớn, động một chút là có thể trút giận lên đầu vợ mình. Đồng chí Chung, ngày trước anh có làm cái đó với vợ đầu —— "

Chung Kiến Quốc vội vàng nói: "Không có chuyện đó. Tui chưa bao giờ đánh phụ nữ, điều này thì em có thể yên tâm."

Hai vai Tống Chiêu Đệ sụp xuống, xem ra thật sự buông lỏng. Chung Kiến Quốc mới vừa ổn định lại tâm tình, lại nghe được, "Vậy anh có giao tiền lương cho vợ giữ không?"

"Cái gì?" Chung Kiến Quốc không nghe rõ.

Tống Chiêu Đệ: "Sau này tui gả cho anh, anh không đem tiền lương cho tôi, tui ăn gì? Bên kia lại không có đất của tui, tui cũng không có cách nào cấy gặt thóc lúa."

Dương thị thấy vậy, chống quải trượng nhanh chóng bước vào bên trong gian nhà chính, giải thích: "Đồng chí Chung, Chiêu Đệ nhà tôi không phải người tham tiền lương của cậu. Nhưng mà chuyện tiền lương thì cậu cũng phải nói rõ ràng với chúng tôi, nếu cậu không nói rõ ràng, tôi không cho phép Chiêu Đệ cùng cậu đi Thân Thành kia đâu."

"Chờ một chút, Thân Thành?" Chung Kiến Quốc nhíu mày, "Đi Thân Thành?" Sau khi hỏi ra miệng liền đột nhiên nghĩ đến, "Mẹ kế nói với em tôi ở Thân Thành à?"

Tống Chiêu Đệ nghi hoặc: "Chẳng lẽ lại không phải?" Triệu Ngân này, còn có một câu nói thật nào không vậy.

"Hai năm trước, tôi đã được điều đến đảo Ông Châu." Chung Kiến Quốc nói, "Hạm đội chủ lực Đông Hải đều được chuyển đến đảo Ông Châu, nghe ý của phía trên, sau này đều ở đảo Ông Châu, sẽ không trở về Thân Thành nữa."

Dương thị chưa từng nghe nói qua về đảo Ông Châu, nhìn về phía Tống Chiêu Đệ: "Đó là nơi nào vậy?"

Tống Chiêu Đệ thật sự muốn giả bộ không biết: "Tui nghe sinh viên trong thôn nói qua, ở Dũng Thành, bên kia Giang Nam?"

"Đúng vậy. Đảo Ông Châu thuộc về Dũng thành quản lý." Chung Kiến Quốc nhìn sắc mặt biến đổi của Dương thị, trong lòng bắt đầu đánh trống, nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, "Em cho rằng tôi làm binh ở Thân Thành, mới đáp ứng mẹ kế của tôi?"

Tống Chiêu Đệ: "Dĩ nhiên không phải. Tôi vừa mới nói rồi mẹ tôi nói gả chồng theo chồng, mặc quần áo ăn cơm, tôi thấy anh là người trong thành, điều kiện tốt, mới đáp ứng cùng anh gặp mặt."

Đúng lúc ba đứa con không có người trông chừng, Chung Kiến Quốc suy nghĩ kỹ càng, tương lai cho dù vợ mình không biết chữ, chỉ cần cô ấy biết nấu cơm, chịu làm việc, có thể trông nom tốt ba đứa nhỏ, tướng mạo bình thường, đầu bình thường, anh ta cũng chấp nhận.

Hôm nay gặp mặt Tống Chiêu Đệ, Chung Kiến Quốc chú ý tới cô gầy tong teo, dáng người cao cao, lớn lên còn rất được thì khá bất ngờ. Tống Chiêu Đệ mở miệng ngậm miệng là "Tui" "Tui", Chung Kiến Quốc cũng không chê cười.

Sau đó tán gẫu cùng Tống Chiêu Đệ, thấy cô không khờ không ngốc, biết rót nước mời anh, còn hỏi anh có ăn cơm hay không, Chung Kiến Quốc bắt đầu cân nhắc làm sao thương nghị cùng bố mẹ của cô sớm một chút để kết hôn rồi đi công chứng. Dẫu sao anh chỉ có thời gian một tuần.

Vạn điều không nghĩ tới, Tống Chiêu Đệ còn dứt khoát hơn so với anh, còn sợ rằng anh không biết cô có mục đích gì, giải thích vô cùng rõ ràng. May là Chung Kiến Quốc trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, không thì cũng không biết nên làm sao ứng đối với Tống Chiêu Đệ, "Thím, chuyện cháu và đồng chí Tống vừa nói, còn phải mời chú dì trở về." Kỳ thực Chung Kiến Quốc càng muốn hỏi, có phải cô gái này hồn nhiên ngây thơ quá hay không.

"Nhất định phải thế." Tống Chiêu Đệ cứu mẹ con Dương thị, khi chị cả của Nhà họ Tống gả cho Lưu Dương, Dương thị cưng nhất Tống Chiêu Đệ, không thể ở ngay trước mặt người ngoài quở trách đứa nhỏ nhà mình, nên nói với Tống Chiêu Đệ, "Đi gọi cha mẹ cháu đi."

Tống Chiêu Đệ đứng lên, thấy anh rể giúp cô xin nghỉ đi vào, trong mắt vui mừng: "Anh rể, đi gọi bố mẹ, kêu bọn họ nhanh chóng trở lại."

"Sao?" Lưu Dương hỏi.

Dương thị quay đầu lại nói: "Kêu con đi liền đi nhanh lên, sao còn nói nhiều lời vô ích như vậy, nhanh."

Lưu Dương thấy sắc mặt của mẹ mình không tốt, liền co cẳng chạy đi.

Cha Tống và mẹ Tống đang nhổ cỏ trong ruộng lúa, nhìn thấy con rể thở hồng hộc, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Người nhà của dì họ tới." Trong ruộng có rất nhiều người, Lưu Dương không thể gióng trống khua chiêng nói Chung Kiến Quốc tới, nên nháy mắt ra hiệu cùng bố mẹ vợ của mình.

Hai người nói với tiểu đội trưởng một tiếng rồi đi về phía nhà mình.

Mẹ Tống vừa đi vừa hỏi: "Hình dạng Chung Kiến Quốc ra sao?"

"Chỉ nhìn tướng mạo và dáng người cao lớn thì mạnh hơn so với Vương Đắc Quý, chớ nói gì tới việc anh ta còn là một sinh viên." Lưu Dương vừa nói, giọng còn mang theo vẻ tiếc nuối, "Chính là đã kết hôn, còn có ba đứa trẻ."

Cha Tống nói: "Điều kiện của Chung Kiến Quốc tốt như vậy, người như vậy ở Thân Thành hay thủ đô cũng không có nhiều lắm, nếu anh ta không có con, dù Chiêu Đệ nhà ta có tốt nghiệp đại học thủ đô, cũng không đến phiên Chiêu Đệ nhà chúng ta đâu."

"Có người cha nào lại nghĩ xấu về con gái như ông không?" Mẹ Tống không vui.

Cha Tống: "Tôi nói chính là lời nói thật."

"Ông còn nói?" Mẹ Tống trợn mắt.

Lưu Dương vội vã giảng hòa: "Cha, mẹ, con nhìn Chiêu Đệ rất hài lòng đối với Chung Kiến Quốc. Mới vừa rồi em ấy còn nhờ con xin không đi dạy học, để cùng anh ta trò chuyện một chút, con cảm thấy chuyện này có thể thành."

"Nghe ý của con là Chung Kiến Quốc mang theo ba đứa nhỏ, cũng có thể xứng với Chiêu Đệ nhà chúng ta?" Mẹ Tống hỏi.

Lưu Dương muốn gật đầu, nhưng mà vừa nghĩ tới bộ dáng mẹ vợ vừa mới che chở em vợ, lời đến khóe miệng liền nuốt trở vào: "Miễn cưỡng mới xứng với Chiêu Đệ của chúng ta."

Cha Tống liếc nhìn anh ta một cái, đúng là cái đồ nhát gan!

Lưu Dương làm bộ như không nhìn thấy, vượt qua cha vợ, đi tới bên người mẹ vợ, "Mẹ, con hỏi Chung Kiến Quốc có thể ở nhà bao lâu, anh ta nói qua mấy ngày phải trở về, chuyện này của Chiêu Đệ nên tính như thế nào đây?"

"Qua mấy ngày sẽ đi, ý tứ gì đây?" Mẹ Tống vội hỏi.

Lưu Dương: "Chung Kiến Quốc là quân nhân, còn chưa có giải ngũ, mặc dù anh ta chưa nói cụ thể ở mấy ngày, con cũng biết sẽ không vượt qua mười ngày. Nếu lại đi đánh trận, có khả năng ngày mai anh ta đã phải trở về."

"Còn muốn đánh trận?" Mẹ Tống vừa nói, tâm lý lại run cầm cập, "Không được, tôi không đồng ý gả Chiêu Đệ cho Chung Kiến Quốc.