Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử

Chương 39

La Văn đoán chừng Bàng Quyên tới phường võ, song cụ thể là phường nào thì không biết, nên đi dò hỏi khắp nơi, mãi mới tìm được đúng phường võ, thì võ sư lại nói Bàng Quyên không tới. La Văn cáo từ ra về, khi đi qua lầu Nguyên Hanh bỗng thấy đói bụng, bèn bước vào trong. La Văn vừa tìm được chỗ ngồi, bỗng thấy đám thuộc hạ xúm xít áp giải Bàng Quyên xuống khỏi cầu thang, khiến khách khứa đều nháo nhác.

Đám thuộc hạ lôi Bàng Quyên xuống lầu, đẩy vào trong một gian phòng rồi đóng sập cửa, khoá chặt lại. La Văn tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, lại dò hỏi kẻ phục vụ trong lầu, biết được toàn bộ sự việc, chẳng kịp ăn uống lập tức chạy thẳng ra khỏi cửa.

La Văn trở về phủ thượng đại phu, vội vã tìm tới nơi giam giữ Bàng sư phụ, từ xa đã nhìn thấy Thích Quang, Đinh Tam cũng đang từ một con đường khác tiến lại. La Văn lập tức náu mình vào trong góc khuất.

Thích Quang, Đinh Tam bước tới trước cửa. Mấy hán tử cao lớn liền nghênh đón vào trong. Thích Quang đưa mắt nhìn khắp lượt trong viện, lớn tiếng hỏi: “Bàng sư phụ thế nào rồi?”

Một hán tử chỉ vào trong phòng, khẽ bẩm báo: “Bẩm Thích gia, ngồi lì trong phòng, không ăn không uống, luôn miệng đòi về nhà!”

Thích Quang chậm rãi bước vào trong phòng, quả nhiên thấy Bàng Hành ngồi bệt dưới đất, hai mắt nhắm hờ. Bát cháo và đĩa thức ăn để ở bên cạnh đều đã nguội ngắt.

Thích Quang tiến lại, ngồi khoanh chân xuống trước mặt Bàng Hành, khẽ đặng hắng một tiếng: “Bàng sư phụ!”

Bàng Hành từ từ hé mắt, lạnh lùng nói: “Nói đi, gia lão, ông muốn làm gì tôi?”

Thích Quang cười giả lả: “Bàng sư phụ sao lại nói thế? Thích mỗ không có ý gì, chỉ muốn nhờ sư phụ may cho vài bộ quần áo, ai ngờ sư phụ nóng giận, đến một chút thể diện cũng không chịu nể nang.”

Bàng Hành im lặng một lát rồi nói: “Gia lão! Không phải Bàng Hành không chịu, mà là thợ may có quy tắc của thợ may. Với thợ may, tự ý may vương phục chính là mưu phản. Bàng Hành đầu có thể đứt, máu có thể chảy, song việc mưu phản nhất định không thể làm!”

Thích Quang cười cười nói: “Bàng sư phụ, Thích mỗ cũng không muốn làm khó người khác, mua bán phải thuận tình! Thế này đi, ông muốn làm thì làm, nếu thực sự không muốn làm thì Thích mỗ sẽ thả ông về.”

Bàng Hành nhìn Thích Quang với ánh mắt nghi ngờ, lát sau bèn đứng dậy, vòng tay mà nói: “Bàng Hành cảm tạ gia lão!” Nói đoạn phủi mông mấy cái, quay người bước ra cửa phòng, băng qua sân đi thẳng ra phía cổng.

Đúng lúc Bàng Hành chuẩn bị bước ra khỏi cổng, tiếng Thích Quang lại vang lên phía sau: “Bàng sư phụ dừng bước!” Bàng Hành dừng lại, ngoảnh đầu nhìn. Thích Quang từ từ đứng dậy, bước ra khỏi phòng, đứng ở giữa sân.

Bàng Hành lại vòng tay hỏi: “Gia lão còn chuyện gì ư?”

“Đúng vậy! Ở đây có một thứ, nghe nói là của nhà ông, ông hãy nhìn thử xem. Nếu đúng thì tiện thể mang về luôn!” Thích Quang nói xong, bèn ra hiệu cho Đinh Tam. Đinh Tam lập tức quăng thanh bảo kiếm đánh “cạch” một tiếng xuống đất. Bàng Hành là thợ may, mắt đã quen việc xâu kim xe chỉ, rất mực tinh tường, bởi vậy nhìn từ xa đã lập tức nhận ra đó là vật tuỳ thân của con trai, trong lòng kinh hãi: “Đây là kiếm của Quyên Nhi, sao lại ở đây?”

Thích Quang mỉm cười nói: “Đúng là của nhà ông thì mang về đi!”

Bàng Hành vội vã quay lại, nhặt bảo kiếm lên quan sát một lượt, rồi nhìn thẳng vào Thích Quang, quát lớn: “Họ Thích kia, ngươi đã làm gì Quyên Nhi nhà ta?”

Thích Quang quay về phía Đinh Tam nói: “Đinh Tam, hãy bẩm báo mọi chuyện với Bàng sư phụ.”

Bàng Hành lập tức chiếu ánh mắt về phía Đinh Tam, Đinh Tam bèn vòng tay nói: “Bàng sư phụ, vãn sinh cùng lệnh công tử tỉ võ kết bạn, trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, đến khoảng bữa trưa ngày hôm nay, vãn sinh mời lệnh công tử tới lầu Nguyên Hanh uống rượu, nào ngờ, công tử…”

“Nó… nó làm sao?”

“Công tử uống vài ngụm rượu, mượn hơi rượu xông bừa lên lầu trên, xô xát với mấy vị công tử quan gia, chuyện này chưa tính đến, song lại gây náo loạn lầu Nguyên Hanh, hất tung bàn đánh bạc, bị đám thuộc hạ của ông chủ bắt giữ, nói là theo luật giang hồ phải xử phạt băm nát hai tay và hai chân lệnh công tử. Vãn sinh khổ sở cầu xin không được, vội tới nhà Bàng sư phụ báo tin, lại thấy cửa khoá. Vãn sinh dò la xung quanh, mới biết Bàng sư phụ tới phủ thượng đại phu, nên vội vã tới đây!”

Bàng Hành nghe xong, ngồi phịch xuống đất.

Thích Quang cười ha hả rồi hỏi: “Bàng sư phụ, sao ông không về đi?”

Bàng Hành suy nghĩ một lát, rồi đứng phắt dậy, nhìn trừng trừng vào Thích Quang, gằn từng tiếng: “Họ Thích kia, thả Quyên Nhi nhà ta ra!”

Thích Quang cười lạnh lẽo: “Bàng sư phụ thật không biết điều! Con trai ông say rượu gây chuyện ở lầu Nguyên Hanh, chẳng liên quan gì tới Thích mỗ, vì sao lại bảo ta thả hắn ra?”

Bàng Hành nghiến răng nói: “Ba bộ vương phục của ngươi, Bàng Hành đồng ý làm!”

“Ồ!” Thích Quang cười gằn, rồi gọi lớn: “Người đâu!” Một người từ bên ngoài nhanh chóng bước vào, cúi đầu đứng bên cạnh. Thích Quang liếc mắt nhìn hắn: “Nghe nói, công tử của Bàng sư phụ đây gây chuyện ở lầu Nguyên Hanh, ngươi đi nghe ngóng xem sự việc thế nào?”

Người này vâng một tiếng rồi vội vã đi ra!

Thích Quang quay sang phía Bàng Hành, vòng tay thi lễ: “Bàng sư phụ, ông chịu giúp Thích mỗ việc lớn này thì đã là bạn của Thích mỗ. Việc của lệnh công tử, đương nhiên cũng là việc của Thích mỗ. Bàng sư phụ yên tâm, Thích mỗ sẽ lập tức bẩm báo lên chúa công, nể mặt chúa công, ông chủ Lâm kia sẽ không dám tuỳ tiện làm xằng đâu!”

Bàng Hành lạnh lùng đáp: “Làm phiền lão quản gia!”

Thích Quang cười hô hố: “Bàng sư phụ, Thích mỗ đã chuẩn bị giúp ông hai mươi gia nô, kẻ nào cũng thạo cắt may, Bàng sư phụ muốn làm gì cứ sai bảo chúng!” Rồi lại quay sang ba hán tử trong sân, ra lệnh. “Ba người các ngươi nghe đây, từ ngày hôm nay, các ngươi đều là người hầu của Bàng sư phụ, Bàng sư phụ muốn gì, các ngươi đều phải tuân theo. Nếu để lỡ chuyện lớn của Bàng sư phụ, sẽ xử phạt theo gia pháp.”

Ba người khấu đầu vâng lệnh. La Văn nấp trong chỗ khuất nghe rõ mọi chuyện, biết được cha con Bàng gia tạm thời bình yên vô sự, thở phào một tiếng, quyết định không gặp Bàng sư phụ nữa.