Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử

Chương 38

Bạch công tử nhẹ nhàng đẩy Tiểu Đào Hồng ra khỏi lòng, vòng tay hướng về phía Lương công tử: “Nhờ Lương công tử nhường nhịn, Bạch Hổ thực sự thấy hổ thẹn trong lòng, đâu dám nhận.”

Lương công tử đang định đáp lễ, bỗng nhìn thấy Đinh Tam và Bàng Quyên, liền chau mày hỏi: “Hai kẻ này là ai?”

Đám người nghe vậy, đều đồng loạt nhìn về phía họ.

Ngô công tử chỉ Đinh Tam nói: “Đây chẳng phải là tên lưu manh Đinh Tam ở phố Đông Nhai sao?”

Đinh Tam vội tươi cười tiến lại, quỳ xuống dập đầu nói: “Tiểu nhân Đinh Tam khấu kiến thiếu gia, khấu kiến các vị đại gia!”

Bàng Quyên không ngờ Đinh Tam khí phách kém cỏi đến thế, hừ mũi một tiếng, đang định bỏ đi thì Ngô công tử gọi: “Khách nhân, khoan đã!”

Bàng Quyên đứng hiên ngang tại chỗ, mắt nhìn thẳng vào Ngô công tử. Hai mắt giao nhau một lát thì Ngô công tử quay sang hỏi Đinh Tam: “Này tên lưu manh phố Đông Nhai kia, người này là bạn ngươi ư?”

Đinh Tam lại dập đầu: “Bẩm thiếu gia, người này chính là bạn của tiểu nhân, họ Bàng tên Quyên!”

Bàng Quyên lạnh lùng ném một cái nhìn về phía Đinh Tam, rồi nói dứt khoát: “Không, Bàng mỗ không hề quen biết hắn!”

Bàng Quyên vừa dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên, Đinh Tam đứng bật ngay dậy, nói với Bàng Quyên: “Bàng huynh, huynh…”

Bàng Quyên lại hừ mũi một tiếng, cất giọng sang sảng: “Bàng Quyên không có loại bạn như ngươi!” Nói xong, liền quay người bỏ đi luôn.

Ngô công tử ngăn lại: “Khoan đã!”

Bàng Quyên dừng bước, từ từ quay người lại.

Ngô công tử ôm quyền nói: “Bàng công tử, tại hạ Ngô Đức Tài, dòng dõi quý tộc thế tập, gia phụ là đại tư nông đương triều. Vị này là Lương công tử của phủ tư mã đương triều, vị này là…” lại chỉ tay vào Bạch công tử, giọng nói càng ngạo nghễ, “chính là Bạch thiếu gia của phủ tướng gia đương triều! Xin hỏi Bàng công tử xuất thân ra sao?”

Bàng Quyên thấy hắn khoe khoang gia thế, hiểu rằng nơi đây không thích hợp để lộ thân phận, nên chỉ hừ khẽ một tiếng, quay người định bước đi. Đinh Tam vội vã bẩm báo: “Thưa thiếu gia, nhà Bàng huynh mở tiệm cắt may trên phố Tây Nhai, là công tử nhà thợ may Bàng.”

Bàng Quyên trước đó không hề quen biết Đinh Tam, lúc này lại nghe Đinh Tam kể vanh vách gia cảnh nhà mình, rõ ràng hắn đã biết về Bàng gia từ trước, khiến Bàng Quyên hết sức bất ngờ. Bởi vậy, Bàng Quyên lập tức nhận ra mình đã bị lừa, mặt đỏ phừng phừng, giận dữ trừng mắt nhìn Đinh Tam. Ngô công tử nghe xong, cười sằng sặc mà nói: “Họ Bàng kia, ta cứ tưởng là quý nhân phương nào, chẳng ngờ lại là giống hạ tiện của một tên thợ may hèn mọn!” Nói đoạn, thu nụ cười lại, khinh khinh nhìn Bàng Quyên hỏi: “Ngươi có biết đây là nơi nào không?”

Bàng Quyên chưa kịp đáp lời, Lương công tử đã nói: “Thảo nào bản thiếu gia hôm nay vận đen thế, hoá ra là có tiện nhân tới ám! Tên họ Bàng kia, ngươi dám phá hỏng vận may của ta, phải xử thế nào đây?”

Bàng Quyên đặt tay lên chuôi kiếm, cười nhạt mà nói: “Lương công tử, thử nói xem nên thế nào?”

Lương công tử nhảy dựng lên: “Tên tiểu tử kia, thân phận thấp hèn mà miệng lưỡi cứng gớm! Còn dám đôi co với bản công tử!”

Hai mắt Bàng Quyên lửa giận bừng bừng, tay cầm chuôi kiếm từ từ di chuyển, giọng rít qua kẽ răng: “Ngươi nói ai thân phận thấp hèn?”

Lương công tử mắt lộ hung quang: “Đương nhiên là nói giống đê tiện nhà ngươi!”

Bàng Quyên mắt vằn tia máu, xông lên phía trước, vận đủ khí lực, thình lình hất tung bàn đánh bạc. Chốc lát, tiền vàng trên bàn bắn tung tứ phía tựa mưa rào, Tiểu Đào Hồng kinh hãi, mặt hoa biến sắc, kêu ré một tiếng, chui tọt vào lòng Bạch thiếu gia.

Chớp mắt, hơn chục hán tử cường tráng phục sẵn ngoài cửa nhất loạt xông vào, Bàng Quyên chưa kịp phản ứng, đã bị đám người đè chặt xuống đất, trói nghiến lại. Đúng lúc này, ông chủ Lâm hay tin chạy vào trong sảnh, lớn tiếng quát hỏi: “Kẻ nào gây rối ở đây?”

Lương công tử chỉ tay vào Bàng Quyên, cao giọng trách móc: “Ngươi là ông chủ kiểu gì mà để giống hạ tiện này đến đây giở thói ngang tàng?”

Ông chủ Lâm cười giả lả nói: “Đều trách tiểu nhân quản lý không nghiêm, làm các vị thiếu gia đây mất hứng. Tiểu nhân thực đắc tội!” Nói rồi ôm quyền hành lễ với từng vị công tử, sau đó chuyển ánh mắt qua Bàng Quyên, chỉ tay vào chiếc bàn bị hất đổ, từ tốn hỏi: “Tiểu tử, là ngươi hất đổ ư?”

Bàng Quyên gật đầu.

Ông chủ Lâm cười nhạt, lại hỏi khẽ: “Là dùng tay nào hất đổ?”

Bàng Quyên nín thinh, ông chủ Lâm đanh giọng quát: “Ta hỏi ngươi, là dùng tay nào hất đổ?”

Bàng Quyên chỉ nhìn chằm chằm vào ông chủ Lâm, không nói một lời. Ông chủ Lâm cười khẩy một tiếng, nhìn về phía Đinh Tam: “Đinh Tam, thằng oắt kia đã dùng tay nào hất đổ bàn?”

Đinh Tam trả lời: “Hồi bẩm ông chủ, dùng cả hai tay!”

Ông chủ Lâm cười thâm hiểm, quay sang đám thuộc hạ, ra lệnh: “Lôi ra ngoài, băm nát hai tay hắn cho chó ăn!”

Vừa nghe thấy nói “băm nát hai tay”, Tiểu Đào Hồng lại rú lên một tiếng kinh hoàng, càng nép sát vào lòng Bạch công tử.

Bàng Quyên trong lòng cũng thầm kinh hãi, lúc này nhận lỗi không xong, mà liều lĩnh giằng ra cũng không được, đang không biết phải làm thế nào thì Bạch công tử xen ngang: “Ông chủ Lâm, nể mặt bản công tử, tha cho hắn một lần đi!”

Ông chủ Lâm nhìn Bạch công tử cười cười, rồi quay sang Bàng Quyên nói: “Được, Bạch công tử đã nói vậy, ta sẽ tha cho ngươi lần này. Có điều, không băm nát hai tay, song phá hỏng việc kinh doanh của ta thì không thể không phạt. Lôi hắn ra, nhốt vào phòng tối mười ngày để hắn tự sám hối quy tắc làm người!”

Đám thuộc hạ lôi Bàng Quyên ra khỏi sòng bạc. Bàng Quyên giận dữ vùng ra, lừ lừ nhìn xoáy vào Đinh Tam: “Đồ lang sói mắt xếch kia, ngươi dám hãm hại ta?”

Đinh Tam rúm người lại, sợ hãi ngoảnh mặt đi. Bàng Quyên lại đưa mắt nhìn thẳng vào Ngô công tử, Lương công tử, gằn từng chữ: “Hai vị công tử nghe cho rõ, việc ngày hôm nay, Bàng Quyên tạm nhớ trong lòng!” Nói xong liền quay người, sải bước xuống dưới lầu.