Âm Dương Tân Nương

Chương 35: Mở Cửa Thông Âm Giới

Tối hôm ấy tứ thúc từ rất sớm đã bày sẵn trận pháp ở phòng của mình. Khi chúng tôi vừa đến, đã thấy tứ thúc đứng giữa Trấn Hồn trận liên tục làm phép lên những ngọn nến.

Tôi quan sát rất tỉ mỉ từng chi tiết của trận pháp. Trận pháp có tổng cộng chín cây nến lớn và hai mươi mốt cây nến nhỏ, tượng trưng cho ba hồn bảy vía của chúng tôi.

Vừa nghe tiếng động Tứ thúc liền hướng mắt về chúng tôi, chỉ tay vào bức tường nói:

" Cửa âm giới chuẩn bị mở, mọi người có thể trực tiếp bước vào."

Tôi có chút nghi hoặc, bởi phòng tứ thúc rất nhỏ, bày trận cũng có chút khó khăn. Tôi liền tò mò hỏi thúc ấy:

" Sao thúc không bày trận ở chánh điện, có phải sẽ rộng hơn không?"

Thúc ấy lúc này bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trả lời tôi:

" Nơi đó hướng gió, không thích hợp."

Tôi vì thái độ nghiêm túc của thúc ấy, làm cho bản thân có chút run sợ.

Trương Sinh vẫn túc trực mọi lúc bên ba mươi cái nến dài, ngắn khác nhau. Tuyệt đối không để cơn gió nào có cơ hội thổi vào.

Cửa âm giới thật sự đang ẩn ẩn, hiện hiện trên tường, mà khi nhìn vào nó như thể một cái hố không đáy vậy.

Ông nội phất tay một chân đã bước vào, giọng điệu có chút gấp gáp, nói:

" Nhanh, chúng ta cần tranh thủ thời gian."

Tôi và Tô Nhi cũng không nói nhiều, liền trực tiếp đi theo. Lúc này tứ thúc lại nhắc nhở một câu:

"Một bước âm ty

Người thương vẫy gọi

Cố giữ lòng mình

Mới có đường ra.

Một khi đã đặt chân vào âm ty rồi, thì những người thân mất đi sẽ ở phía sau kêu gọi, nếu chưa thực hiện được tâm nguyện của mình, mà quay đầu thì mãi mãi sẽ bị lạc trong âm giới không có đường ra."

Tứ thúc vừa dứt lời, ba người chúng tôi đã trực tiếp bị đưa tới Âm giới.

Chúng tôi vừa bước qua khỏi vòng tròn trên tường như thể đã đến một nơi khác vậy.

Nơi đây sương mù dày đặc, hai bên vệ đường um tùm cây cối, tiếng gió reo, tiếng nước chảy khiến người ta có chút lạnh gáy.

Quái lạ hơn là càng đi sâu, từng đợt âm lãnh lại càng nhiều. Từng đợt, từng đợt thổi vào người chúng tôi. Tô Nhi suýt xoa hai tay, liên tục rùn mình nói:

" Lạnh quá"

Ông nội vẫn rất nghiêm túc, quan sát xung quanh:

" Cố gắng chịu đựng một xíu."

Tô Nhi gật đầu.

Chúng tôi lại đi tiếp, càng đi tôi càng cảm thấy nơi này không khác dương gian là mấy, chỉ có đều ở đây thiếu chút phong vị và mĩ cảnh.

Đi đến gần cuối đoạn đường vẫn cứ y như vậy không thấy được bất kỳ dấu vết gì của âm giới, lúc này trong lòng tôi có vô số thắc mắc, hỏi ông:

" Đây là âm giới hả ông?"

Ông nội hướng mắt nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói:

" Ta nghĩ là không phải."

Ánh mắt tôi lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng vẫn cố bình tĩnh nói:

" Vậy chúng ta lạc đường rồi sao?"

Tô Nhi nhất thời kích động, nói:

" Hả! Lạc đuờng sao?"

Ông nội đưa tay ra hiệu chúng tôi nói nhỏ một chút:

" Không, không phải lạc, mà chúng ta chưa đi tới thôi."

Tô Nhi ngước nhìn bầu trời, sau đó thanh âm cũng đột ngột đứt quãng:

" Vậy... không lẽ tối nay cứ đi vậy à? Con cảm thấy càng về đêm, lại càng lạnh hơn."

Tôi cũng gật đầu đồng ý bởi vì nếu cứ tiếp tục đi thế này, ai trong chúng tôi chắc chắn cũng sẽ chết cống mất. Rõ ràng đang là tháng bảy, nhưng thời tiết nơi đây lại lạnh đến thấu xương như vậy.

Ông nội tỉ mỉ hỏi chúng tôi:

" Chúng ta ngồi nghỉ một chút, ta đi kiếm củi về sưởi ấm"

Tôi và Tô Nhi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một xíu, tôi đề nghị sẽ theo ông lấy củi, nhưng ông nội cứ nhất quyết không chịu, bắt tôi ở lại với Tô Nhi. Dù sao cô ấy cũng là nữ nhân không nên ở một mình giữa chốn hoang vu như vậy.

Tôi cũng đành nghe theo ông. Tô Nhi ngồi trên một khúc gỗ không ngừng xà sát hai tay, nói:

" Sao lại lạnh như vậy chứ?"

Tôi kéo gần khoảng cách, cầm lấy hai tay cô ấy cho vào trong áo:

" Như vậy sẽ bớt lạnh hơn."

Tô Nhi ngước nhìn tôi, ánh mắt đó trong suốt phảng phất như muốn nhìn thấu tâm can của tôi.

Gió không ngừng thổi khiến cây cối xung quanh cứ xào xạc đung đưa. Những chiếc lá vì không còn cách nào chống đỡ trước sức mạnh đó, liền cắn răng lìa khỏi cành, tôi nhìn mỗi chiếc lá rơi như thể nhìn mỗi số mệnh của con người trước mưa mai gió tuyết của nhân gian.

Thế sự chính là một vở kịch mà mỗi chúng ta đều có trách nhiệm phải diễn cho tốt vai của mình dù có trăm đắng, ngàn cay, đến một ngày bức màn khép lại giữa nhân sinh bao la này có thể lưu giữ hồi ức của nhau được bao lâu.

Tôi vừa suy nghĩ vừa nhìn Tô Nhi, nếu như cảm giác đối với cô ấy là yêu vậy tôi phải dùng cách nào để làm rõ mọi thứ. Đối với Ngân Hương là mong nhớ là hoài niệm, đối với Tô Nhi là bảo vệ là không muốn rời xa.

Tô Nhi nhìn tôi, ánh mắt có phần nghi hoặc:

" Nếu có chị Ngân Hương ở đây, vậy anh có còn muốn sưởi ấm cho em không?"

Câu hỏi đó như thể một tảng đá lớn trực tiếp đè nặng lên trái tim của tôi, tôi vẫn không thể nào trả lời một cách rõ ràng được.

Tô Nhi mắt thấy tôi không muốn trả lời, hiển nhiên liền thu lại lời nói lúc nãy:

" Đùa anh thôi haha, em biết anh thích chị Ngân Hương mà".

Vì để che đậy sự ngượng ngùng của mình, tôi liền hỏi Tô Nhi:

" Vậy nếu như có ý trung nhân của em ở đây, em có còn cho anh sưởi ấm không?"

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt trànn đầy sự kinh ngạc, nhưng rồi lại thu ánh nhìn về hướng khác:

" Tất nhiên là cho"

Tôi ngạc nhiên không thôi, nhưng nếu tôi nói một câu nữa thì cả hai người chúng tôi đều sẽ rơi vào tình thế khó xử.

Ông nội từ xa bước tới, đặt một bó củi lớn xuống trước mặt của chúng tôi rồi nói:

" Tối nay cứ tạm thời nghỉ ngơi đã."

Ông nội và tôi cùng nhau nhóm lửa, ánh lửa cháy giữa màn đêm tĩnh mịch, vô tình đã sưởi ấm ba người chúng tôi.

Tô Nhi rất nhanh đã tựa đầu vào vai tôi thϊếp đi, ông nội thì vẫn cứ ngồi đó mắt đã nhắm tự bao giờ, nhưng tôi thật sự không biết được là ông đã ngủ hay chưa?

Tôi nhìn ngọn lửa cháy giữa màn đêm lại có cảm giác thoải mái vô cùng, tiếng tí tách từ đống lửa phát ra làm tôi nhớ về những ngày còn nhỏ, mẹ tôi thường nướng khoai bên bếp lửa hồng, dù rằng đây là một món ăn thanh đạm không mấy cầu kì nhưng nó lại ngon đến lạ.

Sau này nhiều nơi vẫn bán khoai nướng, tôi cũng đã từng thử qua chỉ là không bao giờ nếm được vị ngon của thời thơ ấu. Phải chăng, hương vị không thay đổi chỉ là chúng ta đã lớn tiếng xúc với vô vàn mĩ vị nên lâu dần đã quê đi vị ngọt của quê hương.

Tàn dư cuối cùng của ánh lửa cũng đã vụt tắt, tôi lúc này mới nhắm mắt yên giấc. Nhưng vẫn bị tạp âm xung quanh làm ồn.

Đó là tiếng bước chân đang lê còng xích trên đất, còn cả tiếng nói lào xào, nhưng dù cố gắng đến cỡ nào tôi cũng không thể nghe rõ họ nói gì?

Tôi giật mình mở mắt thì phát hiện trước mặt có vô số người đang hành quân từng đợt.

Tôi vừa định kêu ông nội thì thấy ông đã dậy từ lâu, giờ phút này cũng như tôi đang ngồi quan sát tình hình.

Tôi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi:

" Những người này đang đi đâu vậy ông?"

Ông nội chậm rãi nói:

" Đây chính là những hồn ma được thả về dương gian, nhân ngày mở cửa quỷ môn."

Tôi kinh ngạc nhìn bọn họ. Từng người trong tay cầm theo toả mệnh đăng đi ngược lại hướng của chúng tôi, mà dân gian thường nói khi người chết về thăm nhà phải mang theo toả mệnh đăng, để soi rọi âm ty tìm về dương gian. Mà toả mệnh đăng này, còn có công dụng giúp quỷ sai dễ dàng kiểm soát hồn ma, để chúng không dám làm loạn nhân gian cũng không dám bỏ trốn.

Ông nội lại nói:

" Không cần quan tâm nhiều, họ tạm thời không thấy chúng ta được đâu."

Tôi gật đầu sau đó lại im lặng ngồi nhìn bọn họ.