Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 108: Trợ lý thật là khổ sở

"Vậy thì trở về làm việc đi, sắp xếp sao cho hợp lý rồi hoàn thành cho tôi."

"Vâng." Minh Anh gật đầu quay người rời đi. Cũng đúng lúc có tiếng gõ cửa, Hoàng Anh lạnh nhạt mở miệng: "Vào đi."

Lúc cánh cửa mở ra, Minh Anh và Bảo Ngọc đối diện nhau, Minh Anh thấy cô ta, khẽ mỉm cười, chào hỏi: "Trưởng phòng!"

Bảo Ngọc khẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết, xong đi vào và đóng cửa lại. Minh Anh ra ngoài, nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt, trong lòng có chút suy tư.

Bảo Ngọc đi vào trong, lúc này đã không thể nhịn nổi liền đi thẳng đến trước bàn làm việc, sốt sắng hỏi: "Trán anh làm sao thế kia, sao lại bị thương vậy?"

Hoàng Anh cũng đã đoán trước được việc này, anh nhìn cô mỉm cười đáp: "Không cẩn thận bị thương, không phải quá lo lắng đâu."

Bảo Ngọc cũng không hết lo, nhíu mày: "Em bảo anh rồi, anh không chịu hành động cho cẩn thận, nhìn xem, nhỡ có sẹo thì sao?"

Hoàng Anh an ủi cô: "Sẽ không có đâu, em yên tâm."

Bảo Ngọc thở dài, cái tính cách không chịu lo cho bản thân của anh đúng là ngàn năm khó đổi mà.

"Mà... Tại sao cô Minh Anh kia lại đi theo anh vậy?" Bảo Ngọc tò mò hỏi.

Hoàng Anh giải thích cho cô nghe: "À, từ bây giờ cô ta làm trợ lý tạm thời của anh."

Bảo Ngọc nghe vậy thì hết sức bất ngờ, không tin được: "Không phải lúc trước anh nói không cần trợ lý tạm thời nữa sao?"

Sao tự dưng bây giờ lại phân phó cho cô nhân viên kia làm việc này?

Hoàng Anh hiểu rõ nỗi bận tâm của cô, nói rõ: "Đúng là lúc đầu không cần thật. Nhưng nghĩ lại, chúng ta cũng cần phải quan sát cô ta một cách kỹ càng hơn, đây sẽ là cách tốt nhất."

Bảo Ngọc gật đầu: "Hóa ra là vậy. À nhân viên đang bàn tán anh với Hoàng Minh Anh có xích mích gì đó, có cần em dập tắt tin đồn không?"

Bàn tay cầm bút của Hoàng Anh khẽ khựng lại, khóe miệng khẽ nâng lên: "Mặc kệ đi, không thể nào tránh được lời đàm tiếu được. Với cả cứ để họ nghĩ theo hướng anh đang chỉnh đốn nhân viên đi, tránh để họ nghĩ tới vấn đề linh tinh khác."

...

Minh Anh ra khỏi văn phòng giám đốc, liền vội vàng trở về chỗ mà làm việc, bởi vì còn rất nhiều việc phải làm. Bản thiết kế, bản dự toán, thêm cả một đống công việc của trợ lý mà bản thân cô phải tiếp nhận nữa.

Nhưng chưa kịp ngồi yên chỗ, Như Ý ở phía đối diện đã vội hỏi: "Minh Anh à, sao em lại đi theo sếp thế? Em vừa làm trợ lý tạm thời của sếp à?"

Minh Anh không ngờ Như Ý lại đoán trúng như vậy. Cô giờ phải làm trợ lý cho Hoàng Anh cũng không phải thời gian ngắn, muốn giấu mọi chuyện cũng khá là khó khăn. Vậy chi bằng nói cho rõ đi.

"Sao chị biết hay vậy, em cũng không hiểu tại sao sếp lại phân công em như vậy nữa."

Như Ý mặc dù đã chuẩn bị trước, nhưng khi nghe đàn em xác nhận vẫn rất bất ngờ: "Vậy là đúng rồi sao? Thật không ngờ đấy."

Tú ở một bên góp vui: "Cơ hội hiếm có khó tìm đấy Minh Anh, mà sao em lại được sếp chọn thế? Bọn anh cũng thấy ganh tị đó nha!"

Thái dương Minh Anh khẽ giật giật, linh cảm báo cho cô biết đồng nghiệp đang có hàm ý gì, vội vàng phủ nhận: "Hiếm có khó tìm gì chứ? Một đống công việc đang đổ lên đầu em đây."

Tú vẫn không chịu buông tha: "Được thường xuyên ở cạnh sếp đó gì."

Cô muốn tránh anh ta tránh còn không kịp, làm gì thấy vui sướиɠ nổi khi thường xuyên ở cùng nữa chứ.

"Đâu phải màu hồng như anh nghĩ đâu, em vừa nãy vào bị sếp mắng cho một trận kìa."

Như Ý nhìn chằm chằm Minh Anh, như nghĩ ra vấn đề nào đó, hai mắt sáng rực: "Hay em đắc tội với sếp, nên sếp giờ đang chỉnh đốn lại em, tuần trước em bị nhắc hơi nhiều đó."

Minh Anh gật đầu, trả lời: "Có lẽ đúng là như vậy mất."

Một nhân viên khác trong phòng lên tiếng: "Thế vết thương của sếp thì sao? Em có liên can không thế?"

Đáy lòng Minh Anh đập thịch một cái, sau đó lập tức chối bay chối biến: "Sao lại là em? Em có biết gì đâu."

Đây là bí mật, không thể để thêm ai biết thêm được.

Trong điều khoản hợp đồng cũng ghi rõ, ngoài bên A và bên B ra, không được phép người thứ ba phát hiện, đến cả Khánh Ngân cô cũng phải giấu kìa.

"Em nghe nói sếp gặp tai nạn giao thông thì phải, nhưng có lẽ không nghiêm trọng lắm."

"Ồ, vốn còn tưởng là em gây nên."

Minh Anh cười gượng: "Làm gì có chứ!"

Sự thật thì do một tay cô gây nên mà.

Nhưng bí mậy này hãy cứ chôn sau nơi đáy lòng đi.

...

Một buổi sáng, không hề suôn sẻ đối với Minh Anh chút nào. Minh Anh không chỉ phải đối mặt với đống công chuyện chưa giải quyết xong, cô cũng phải đối mắt với những yêu cầu của vị cấp trên kia.

Ví dụ như, Hoàng Anh sẽ yêu cầu cô làm các việc lặt vặt như pha đồ uống, tìm tài liệu, hồ sơ, đưa tài liệu cho mọi người, gọi điện liên hệ cho bên công ty đối tác, chạy lăng xăng làm đủ thứ việc từ lớn đến nhỏ.

Và lúc này đây, Minh Anh mệt lả người ngồi dựa ghế, lấy điện thoại gọi cho bên phía công ty HF. Do hợp đồng bên Bích Lan không thành, nên giờ công ty phải tìm các đối tác khác, mà đối tác mà Hoàng Anh muốn hợp tác, dó chính là công ty này.

HF cũng là một một công ty lớn, có vị thế thế khá cao trong thị trường tài chính, nếu hợp tác được, công việc làm ăn cũng ngày càng đi lên.

Nhưng cũng là một công ty lớn, nên muốn tìm cách hẹn gặp cũng là một vấn đề hết sức nan giải.

Và giờ Minh Anh đang phải phụ trách cái vấn đề nan giải đó...

Làm một người trợ lý thật là khổ sở.