Một chiếc vòng tay sượt qua khóe mắt Lục Dư, chiếc vòng tay màu ngọc bích rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. Đồng tử Lục Tiêu co rụt lại, hắn lập tức tiến lên, đè Tần Trăn Trăn đang điên cuồng lên giường, hắn rung chuông ở đầu giường, nhân viên y tế vội vàng chạy tới.
Lại một mũi thuốc an Hãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)thần tiêm vào trong cơ thể Tần Trăn Trăn, thấy Tần Trăn Trăn cuối cùng cũng an phận nằm xuống, Lục Tiêu vẻ mặt mệt mỏi xoa xoa lông mày, quay đầu lại nhìn Lục Dư.
Chàng trai đứng đó không nói một lời, ánh mắt luôn nhìn về phía Tần Trăn Trăn. Nước da trắng nõn, vết đỏ ở khóe mắt càng ngày càng lộ rõ, màu sắc tươi sáng khiến đôi mắt hoa đào lạnh lùng ngày thường nhiễm một tầng nước xuân khi ngước mắt lên, khiến cậu trông rất thống khổ và đáng thương.
Thanh âm như kẹt tronHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)g cổ họng Lục Tiêu, một lúc lâu sau mới nói: "Xin lỗi, Lục Dư, đừng tranh cãi với mẹ, mẹ chỉ gặp ác mộng thôi, không phải cố ý đánh cậu đâu".
Bàn tay rũ ở bên hông của chàng thanh niên bị Phó Vân Triều nắm lấy, ngón tay của người đàn ông chạm vào xương ngón tay cân đối, đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Lục Dư nhếch môi cười, ngay sau đó liền nói: "Lục đại thiếu, nhìn dáng vẻ của các người Hãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)hình như không chào đón chúng ta lắm, tôi thật sự không hiểu Tiểu Dư đã làm gì khiến cho Lục phu nhân đây chán ghét đến mức muốn dùng những thứ này đánh chết Tiểu Dư?"
Lục Tiêu mở miệng, nhưng căn bản không trả lời được, chỉ liên tục nói: "Thực xin lỗi."
"Nghe nói Lục phu nhân vô tình làm Lục tam thiếu bị thương, Lục tam thiếu có sao không?"
Khi đột nhiên được gọi tên, Lục Lịch đành phải trả lời, bình tĩnh rút đôi mắt đang dán chặt vào Lục Dư nói: "Không sao đâu, xin lỗi anh hai. Mẹ, bà ấy không phải cố ý. Mẹ nói tối hôm qua gặp ác mộng, là anh định g.iế.t em, cho nên bà ấy mới bài xích anh như vậy——"
"Đủ rồi." Lục Tiêu đột nhiên đánh gãy lời nói của Lục Lịch, đôi mắt nặng nề nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Lục Lịch, xoa xoa mắt hít sâu một hơi: "Đừng nói về chuyện này nữa."
"Lời giải thích của cậu có vẻ rất dư thừa." Lục Dư dùng ngón tay trắng nõn như sứ vuốt ve khóe mắt, giọng điệu bình tĩnh vạch trần gương mặt nạ dối trá bẩn thỉu đầy đạo đức giả của Lục Lịch: "Nói nhiều như vậy đơn giản chính là muốn cho tôi biết tôi ở Lục phu nhân không là cái gì, không thể so sánh với vị tiểu thiếu gia tôn quý như cậu. Lục phu nhân dù có nằm mơ cũng muốn đập chết tôi, mà cậu lại còn vui sướиɠ khi nhìn người gặp họa, fans của cậu có biết cậu không phải là con ruột của Lục gia nhưng lại thừa kế hoàn mỹ vẻ dối trá di truyền của người Lục gia hay không?".
Vẻ mặt Lục Lịch cứng đờ, nhưng tốc độ phản ứng tương đối nhanh, lông mày nhíu lại, hít một hơi thật sâu, nghiêm túc trả lời: "Anh hai, tôi biếHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)t anh không thích tôi, nhưng anh không cần phải làm vậy, tôi chỉ nói nguyên nhân vì sao mẹ lại đối với anh như thế, bà ấy chỉ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thôi".
"Cậu hẳn là nên cảm thấy may mắn." Đôi môi mỏng của Lục Dư cong lên thành một vòng cung lạnh lùng, ánh mắt quét qua anh em họ Lục, lại rơi vào người phụ nữ đang ngủ say, sâu trong đôi mắt đen thẳm cất dấu sự mỉa mai lẫn trào phúng. Đi đến bên cạnh Phó Vân Triều: "Giữa chúng ta chẳng bao lâu nữa sẽ không còn liên quan gì nữa."
Đẩy Phó Vân Triều ra khỏi bệnh viện vào bên trong xe, Phó Vân Triều nhìn chàng thanh niên đang nhắm mắt bên cạnh, đột nhiên áp sát vào cơ thể cậu, hai người rất gần nhau, mềm mại và lạnh lùng. Hơi thở đan xen, khi ngón tay thon dài của Phó Vân Triều sắp chạm vào đuôi mắt của Lục Dư, anh lập tức ngã vào bên trong một đôi mắt đen nhánh.
Thanh niên chậm rãi nhíu mày: "Anh đang làm gì vậy?
"Đuôi mắt cậu đỏ lên rồi, có đau không?"
Lục Dư vẻ mặt bình tĩnh đẩy tay anh ra: "Bị sượt qua đương nhiên sẽ đỏ mắt."
Phó Vân Triều ngồi thẳngHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047) người một lần nữa dựa vào ghế sau xe, chống cằm nói với giọng có vẻ không chút để ý: "Cho nên cũng sẽ đau.
Lục Dư: "Không đau, anh đâm tôi hai cái cũng không đau."
Đối với một tòa nhà ma ám ngàn năm tuổi, không gì có thể làm tổn thương được cậu. Chỉ là thân thể này quá mềm mại, ấm áp, dễ dàng bị thương mà thôi.
Cậu không thể cảm thấy đau đớn, nhưng cơ thể của cậu có thể bị phá hủy.
Những chuyện này không cần phải nói với Phó Vân Triều, nhưng Phó Vân Triều lại nhướng mày, cười nửa miệng: "Thật trùng hợp, tôi cũng sẽ không cảm thấy đau đớn."
Hai mắt nhìn nhau trong chHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)ốc lát, hình ảnh của mình trong mắt đối phương đặc biệt rõ ràng.
Dưới cái nhìn của Lục Dư, Phó Vân Triều cười khẽ một tiếng: "Như vậy, chúng ta thật đúng là trời sinh một đôi."
Bốn chữ cuối cùng thốt ra từ miệng người đàn ông, đoạn cuối còn cố ý kéo dài ẩn chứa ý cười trêu đùa, nhưng rơi vào tai Lục Dư nhưng lại không có chút gợn gió, ngọn sóng nào.
Cậu nhìn vào mắt Phó Vân Triều thấp giọng nói: "Xét về mức độ tàn nhẫn thì đó là sự thật.
...