Mặt Người Dạ Thú

Chương 6

“Em muốn làm không?”

Lâm Tố bị hôn đến mức hô hấp không ổn định, thở hổn hển hỏi.

“Em muốn không?”

Mạnh Tham Hàn dùng ngón tay trêu chọc lông mi của Lâm Tố, nhìn như không hề để ý nhưng ham muốn được cᏂị©Ꮒ Lâm Tố của anh đã bùng phát trong bóng tối.

“Muốn làm, em muốn.”

Lâm Tố nhanh chóng trả lời, cậu dụi đầu vào tay Mạnh Tham Hàn như một con mèo: “Đừng làm trong cửa hàng nữa được không anh, cái bàn cứng quá.”

“Được, chúng ta đi khách sạn.”

Lâm Tố được Mạnh Tham Hàn đặt lên chiếc giường lớn, ngã vào chăn bông mềm mại.

Mạnh Tham Hàn trút bỏ vẻ ngoài ưu tú ăn mặc bảnh bao, đôi mắt đen láy tràn đầy du͙© vọиɠ. Lâm Tố cảm thấy Mạnh Tham Hàn như thế này mới là con người thật của anh, hung bạo, dâʍ đãиɠ và lạnh lùng.

Mạnh Tham Hàn ngồi trực tiếp lên người Lâm Tố, anh từ từ di chuyển lên cho đến khi khuôn mặt vô hại của Lâm Tố nằm ngay dưới háng mình.

Lâm Tố nghe thấy âm thanh của khóa kéo từ từ được kéo ra, sau đó dươиɠ ѵậŧ khổng lồ toả ra hơi nóng và mùi tanh nồng bật ra ngay trên mặt cậu.

Mạnh Tham Hàn chưa kịp mở miệng thì Lâm Tố đã cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh rồi liếʍ với đôi mắt khép hờ.

Lâm Tố cố gắng hết sức để nhét cả cây gậy thịt vào miệng, liếʍ nó một cách ngây ngô, thỉnh thoảng dùng răng cắn vào dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Tham Hàn, Mạnh Tham Hàn hít một hơi: “Đừng nhúc nhích, để anh dạy em.”

Lâm Tố ngoan ngoãn nhả dươиɠ ѵậŧ ra, bên trên còn lưu lại vài sợi chỉ bạc, đôi mắt đầy hơi nước và ngây thơ nhìn Mạnh Tham Hàn đang đau nhức vì cương cứng.

“Nắm phần gốc trước, nắm chặt vào.”

“Mở miệng, mở rộng ra, ngoan lắm.”

Mạnh Tham Hàn hài lòng thở dài một hơi, nhẹ nhàng đỡ cằm Lâm Tố, để Lâm Tố không cần phải cố gắng hết sức.

“Hóp má vào, bọc nó lại, liếʍ bằng lưỡi và thu răng lại.”

Lâm Tố thực hiện một cách khó khăn, dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Tham Hàn quá lớn, Lâm Tố chỉ có thể ngậm một nửa trong miệng, cậu cố gắng nuốt xuống, di chuyển qua lại, trong miệng chứa dươиɠ ѵậŧ nóng hổi khiến

Lâm Tố cảm thấy phần dưới của mình đã ẩm ướt không nhịn nổi.

Mạnh Tham Hàn dùng ngón tay đẩy vào hậu huyệt của Lâm Tố, sờ vào thì cả bàn tay dính đầy nước.

Miệng của Lâm Tố mυ'ŧ đến đau nhức, quai hàm mỏi nhừ, cậu rơi vài giọt nước mắt. Nhìn thấy Lâm Tố thực sự đáng thương, Mạnh Tham Hàn rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra và bế Lâm Tố lên khỏi giường.

Trong lúc vội vàng, Lâm Tố kẹp chặt eo Mạnh Tham Hàn, âʍ ɦộ màu hồng mở ra đóng lại, sẵn sàng chứa đựng con quái vật khổng lồ.

Ở tư thế này, Mạnh Tham Hàn hơi hạ Lâm Tố xuống, dươиɠ ѵậŧ cọ xát vào âʍ ɦộ của Lâm Tố hai lần, rồi trượt vào với một tiếng “phập”.

“Ưm…A…”

Toàn thân Lâm Tố run rẩy, cảm giác muốn khóc.

“Căng quá…”

Không để cho Lâm Tố kịp phản ứng, Mạnh Tham Hàn đã nhấc cậu lên cao, sau đó thả mạnh xuống, rút

dươиɠ ѵậŧ của mình ra, sau đó tàn nhẫn đút vào trong âʍ đa͙σ mềm mại đang chảy dâʍ ŧᏂủy̠.

“Không… Đừng.... Ưm… Chậm lại một chút…”

Lâm Tố không thể chịu đựng được việc làʍ t̠ìиɦ quá mãnh liệt, tư thế ôm này khiến Lâm Tố cảm thấy bất an, vì vậy cậu phải ôm chặt Mạnh Tham Hàn, việc này giúp tiết kiệm sức lực của anh. Mạnh Tham Hàn kéo hai bờ mông của Lâm Tố, xoa tròn rồi bóp bẹp chúng, anh dùng lực ở đùi, thẳng eo lên đút vào hậu huyệt của Lâm Tố.

Lâm Tố che bụng dưới hét lên, sâu quá. Mạnh Tham Hàn đẩy nhẹ cổ tử ©υиɠ của Lâm Tố, suýt chút nữa đã xông vào, ngón chân của Lâm Tố co quắp, miệng không ngừng xin tha.

“Đừng mà... Ưm, sâu quá, làm ơn... Giáo sư Mạnh, nhanh quá rồi…”

Mạnh Tham Hàn không thể nhịn được, sướиɠ đến mức đùi tê rần, chỉ có thể dùng miệng an ủi Lâm Tố rồi nhẹ nhàng hôn lên má cậu.

Lâm Tố cảm thấy cả người bất tỉnh, sướиɠ quá, cậu đã xuất tinh một lần, nó dính vào bụng dưới của hai người, dưới sự mạnh bạo của Mạnh Tham Hàn, cậu lại bị cᏂị©Ꮒ đến bắn nướ© ŧıểυ...

Lâm Tố không thể tin được mình lại bắn nướ© ŧıểυ một lần nữa, nướ© ŧıểυ rơi xuống đất phát ra tiếng lộp độp: “Em sắp chết rồi, giáo sư Mạnh, có phải em sắp chết rồi không…”