Xuyên Không Ta Làm Giàu

Chương 6: Sư phụ của mẫu thân?

Một buổi sáng se lạnh, Cố Lam bước theo mẫu thân Thanh Huyền vào trong khu vực tòa Dược Cốc. Cảnh vật xung quanh yên tĩnh, thanh bình, nhưng lại mang một vẻ huyền bí lạ thường. Cảnh sắc thiên nhiên hòa quyện với sự tĩnh lặng của nơi này khiến người ta dễ dàng cảm nhận được sự thiêng liêng của nó.

Dược Cốc không chỉ là nơi đào tạo những luyện dược sư tài ba, mà còn là nơi hội tụ của những bậc thầy, nơi chứa đựng vô vàn bí mật luyện đan mà chỉ có những người thực sự xuất sắc mới được quyền đặt chân vào. Dù đã nghe qua nhiều về nơi này, Cố Lam vẫn không khỏi cảm thấy ngợp trước không gian rộng lớn và sự tĩnh mịch bao trùm.

Mẫu thân cô không nói nhiều, bà chỉ nhẹ nhàng dẫn dắt Cố Lam qua những con đường nhỏ trong Dược Cốc. Những dãy nhà gỗ cổ kính, những bồn hoa, cây cối tươi tốt tạo nên một không gian vô cùng thư giãn. Nhưng Cố Lam biết rõ, đây không phải là một nơi để dạo chơi. Đây là nơi mà nàng sẽ phải học hỏi, nơi nàng sẽ thử thách bản thân và khám phá những khả năng tiềm ẩn bên trong.

Khi hai mẹ con tiến vào bên trong một tòa nhà lớn, không gian xung quanh trở nên trang nghiêm hơn. Những tiếng bước chân vang lên trên nền đá lạnh lẽo, hòa cùng hơi thở của những người đang học hỏi, luyện tập.

“Chúng ta đến rồi,” Mẫu thân nói, giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc.

Lâm Hiên, một luyện dược sư cửu phẩm, đứng đợi ở giữa căn phòng. Tuy không quá cao tuổi, nhưng ánh mắt sắc bén của ông toát lên sự uy nghiêm và kinh nghiệm dày dặn. Lâm Hiên là một trong những bậc thầy mà bất kỳ ai cũng phải kính trọng trong giới luyện đan. Hơn nữa, ông chính là sư phụ của mẫu thân cô, người đã truyền thụ cho bà tất cả những kỹ năng quý giá trong nghề luyện dược.

Cố Lam cúi đầu chào ông, rồi đứng im lặng chờ đợi.

“Cố Lam, con đến đây là để học hỏi, đúng không?” Lâm Hiên nhìn nàng bằng ánh mắt đánh giá.

“Vâng,” Cố Lam đáp, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy kiên định. “Con muốn học tất cả những gì có thể để trở thành một luyện dược sư tài giỏi.”

Lâm Hiên không nói gì thêm, ông chỉ đưa tay ra hiệu cho Cố Lam đi theo mình.

Hai mẹ con Thanh Huyền và Cố Lam theo chân Lâm Hiên vào một căn phòng rộng lớn, nơi có rất nhiều dụng cụ luyện đan. Đây là nơi mà các đệ tử luyện tập, cũng là nơi mà những đan dược quý giá được tạo ra.

“Con đã sẵn sàng chưa?” Lâm Hiên hỏi, giọng ông không có chút nghiêm khắc nhưng cũng không thiếu phần nghiêm túc.

Cố Lam gật đầu, đôi mắt sáng lên. Nàng biết, đây chính là thời điểm để chứng tỏ bản thân, không chỉ với Lâm Hiên mà còn với chính mình.

“Vậy thì bắt đầu,” Lâm Hiên nói, và không chờ Cố Lam trả lời, ông bắt đầu chỉ dẫn.

Cố Lam đứng cạnh bàn luyện đan, nhìn vào những nguyên liệu đặt trên đó. Mỗi nguyên liệu đều có màu sắc và mùi hương riêng biệt, có những thứ nhìn thì rất đơn giản, nhưng khi kết hợp lại, chúng lại là những thành phần không thể thiếu trong một loại đan dược hoàn hảo. Đối với một luyện dược sư, việc nhận diện và phân biệt nguyên liệu là một kỹ năng cực kỳ quan trọng.

“Luyện đan không chỉ là việc phối hợp nguyên liệu,” Lâm Hiên tiếp tục, giọng ông vang vọng trong không gian tĩnh lặng. “Nó còn là sự hiểu biết về bản chất của nguyên liệu, về cách chúng tương tác với nhau. Mỗi loại nguyên liệu đều có một linh hồn, một sức sống riêng. Con phải học cách hòa hợp chúng, chứ không chỉ đơn giản là trộn chúng lại.”

Cố Lam lắng nghe, lòng tự nhủ rằng đây chính là cơ hội quý giá để học hỏi. Nàng biết rằng mình cần phải tập trung tối đa, vì nơi này không giống như bất kỳ nơi nào khác mà nàng từng đến. Lâm Hiên không phải là một thầy giáo dễ dàng, ông chỉ dạy rất nghiêm khắc và khắt khe. Nhưng chính vì thế mà những gì học được từ ông sẽ vô cùng giá trị.

Cố Lam bắt đầu chọn lọc những nguyên liệu mà Lâm Hiên đã chuẩn bị. Nàng nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn, bắt đầu chậm rãi kiểm tra từng thành phần một. Lúc đầu, nàng cảm thấy có chút bối rối khi nhìn vào đống nguyên liệu phức tạp này, nhưng những ký ức kiếp trước lại tự nhiên ùa về. Những công thức đan dược mà nàng từng biết, những cách pha chế mà nàng từng làm qua, tất cả dường như trở nên rõ ràng trong đầu.

Với đôi tay điêu luyện, Cố Lam bắt đầu gia công các nguyên liệu. Mỗi động tác của nàng đều nhẹ nhàng nhưng chính xác. Lâm Hiên đứng bên cạnh, quan sát kỹ lưỡng nhưng không lên tiếng. Cố Sương đứng im lặng, mắt không rời khỏi con gái mình, bà biết rằng đây là một khoảnh khắc quan trọng đối với Cố Lam.

Thời gian trôi qua, không gian trong phòng luyện đan dần trở nên căng thẳng. Cố Lam biết rằng đây là lúc để thể hiện bản lĩnh của mình. Sau một hồi lâu, nàng đặt nồi luyện đan lên bếp lửa, điều chỉnh lửa sao cho vừa phải, để không làm nguyên liệu bị cháy hay quá nóng.

Lâm Hiên không nhúc nhích, ông chỉ nhìn chằm chằm vào quá trình luyện đan của Cố Lam. Không lâu sau, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ nồi luyện đan, là một mùi hương nhè nhẹ nhưng lại có chút cay nồng, khiến không khí trở nên nặng nề hơn. Cố Lam cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ, đôi mắt của nàng không rời khỏi nồi đan, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải thành công.

Cuối cùng, sau khoảng thời gian dài chăm chú, Cố Lam lấy ra một viên đan dược nhỏ, có màu sắc sáng ngọc, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Viên đan này không hoàn hảo, nhưng cũng không đến mức quá tệ. Lâm Hiên nhìn vào viên đan rồi lại nhìn Cố Lam, ánh mắt ông thoáng vẻ hài lòng.

“Không tệ,” ông lên tiếng. “Viên đan này chưa hoàn hảo, nhưng có thể nói là đạt tiêu chuẩn tam phẩm. Con có tiềm năng rất lớn. Nếu con kiên trì học hỏi, chắc chắn sẽ trở thành một luyện dược sư giỏi.”

Cố Lam thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút vui sướиɠ nhưng cũng không dám chủ quan. Nàng biết rằng đây mới chỉ là bước đầu, chặng đường phía trước còn dài và khó khăn.

Lâm Hiên nhìn nàng một lần nữa, rồi nói thêm:

“Chính thức từ hôm nay, con sẽ là đệ tử của ta. Hãy nhớ, luyện đan không chỉ là nghề mà là một nghệ thuật. Đừng bao giờ quên rằng, người luyện đan phải có lòng kiên nhẫn, sự tôn trọng đối với nguyên liệu, và quan trọng hơn hết là phải có lòng kiên cường.”

Cố Lam cúi đầu, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm:

“Con sẽ không làm người thất vọng.”

Mẫu thân cô đứng bên cạnh, ánh mắt bà lấp lánh niềm tự hào. Cố Lam, con gái bà, đã có thể đứng vững trên con đường luyện đan. Đây chỉ mới là khởi đầu, nhưng bà tin rằng con gái của mình sẽ không bao giờ bỏ cuộc.