Vì vậy, tranh thủ thời gian quý báu này, cậu nhanh chóng lấy bản nhạc mà mình đã chuẩn bị từ lâu, nhờ Lâm Yên Nhiên sửa lại giùm mình.
Lâm Yên Nhiên bản sáng tác của Diệp Hi Nguyên, sau khi xem xong suy nghĩ một lúc.
Cúi đầu điều chỉnh thử cây đàn ghi-ta, anh dùng đầu ngón tay gãy lên dây đàn, nhẹ nhàng chơi bản《 Thơ tình 》.
Một hợp âm đột nhiên vang lên trong phòng tập trống.
Kiều Dã đang ngồi trong gốc uống nước, không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lâm Yên Nhiên một thân mặc chiếc áo phông trắng tươi mát, rũ mắt nhàn nhạt nhìn cây đàn ghi-ta.
Mặt trời chiếu qua ô cửa sổ sau lưng anh, thành nhiều tia sáng nông và sâu.
Những đốt ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của anh siết chặt trên cây đàn ghi-ta, tùy ý gãi dây, tiếng đàn du dương vang vọng khắp mọi ngóc ngách.
Chàng trai dưới ánh sáng và bóng tối dường như bản thân chính là một bài thơ tình tươi mới.
........
Sai khi vừa tham gia xong một hoạt động công ích ở thành phố bên cạnh, Cố Tư Nghiệp chạy thẳng đến tòa nhà Siêu ngẫu nhiên.
Tống Anh Minh sau khi nhìn thấy còn nói đừa với hắn, "Sao gần đây cậu lại siêng tới đây vậy? Nếu tôi không biết lão Đàm mời ba lần cậu cũng không chịu đi chương trình của ổng, thì tôi còn tưởng là cậu cuối cùng cũng có hứng thú với tổng nghệ."
Cố Tư Nghiệp cười nhẹ, "Hôm nay không quay, tôi chỉ đến xem một chút thôi."
Nói xong hắn cũng không nói chuyện phiếm cùng Tống Anh Minh nữa mà đi thẳng đến phòng tập của tổ Lâm Yên Nhiên.
Khi hắn đẩy cửa vào, vừa vặn nghe được hợp âm cuối cùng mà Lâm Yên Nhiên đàn.
Ánh mắt của Cố Tư Nghiệp đảo qua phòng tập, và cuối cùng đừng ở trên người Kiều Dã, xem đến nhập thần.
Lâm Yên Nhiên ngồi đối diện cửa nên Cố Tư Nghiệp vừa bước vào là anh đã nhìn thấy đối phương.
"Cố lão sư."
Giọng nói Lâm Yên Nhiên kéo các thực tập sinh về hiện thực.
Diệp Hi Nguyên vốn muốn vì Lâm Yên Nhiên vỗ tay, tay vừa đi được một nửa, lại phát hiện Cố Tư Nghiệp đến, liền nhanh chóng thu tay về.
Cố Tư Nghiệp không dấu vết thu hồi tầm mắt, ngược lại mỉm cười nhìn Lâm Yên Nhiên, "Tiến độ nhóm cậu thế nào? Bài hát đã cải biên chưa?"
Lâm Yên Nhiên vô cùng quen thuộc đi đến bên cạnh Cố Tư Nghiệp, gật đầu với hắn, sau đó đưa cho hắn cái ghế mà mình ngồi khi nãy.
"Biên khúc và vũ đạo gần như đã hoàn thành, nhưng vẫn chưa thực hiện lần nào. Nhưng cũng quá trùng hợp rồi, vừa vặn Cố lão sư cũng đến, hay là giúp chúng tôi chỉ đạo đi."
Các thực tập sinh nghe xong đề nghị của Lâm Yên Nhiên, lập tức xua tay, "Đừng đi, khẩn trương khẩn trương."
Bất quá tuy rằng bọn họ ngoài miệng nói vậy, nhưng thực tế vẫn là ngoan ngoãn đứng dậy bắt đầu nhảy theo nhạc.
Lần này mọi người tiến bộ rất nhanh, Lâm Yên Nhiên cũng không có vất vả như lần trước.
Bởi vì có Kiều Dã thực lực mạnh nhất trong tổ bọn họ.
Sau khi anh và đối phương cùng biên đạo vũ đạo, sau đó đối phương rất trách nhiệm đi cầm tay dạy các thực tập sinh khác trong tổ.
Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên họ nhảy cũng nhau trước mặt đạo sư, nhưng hiệu quả tổng thể cũng không tồi.
Cố Tư Nghiệp hôm nay không có nhiệm vụ quay chụp, vốn dĩ cũng không phải đến xem thực tập sinh luyện tập.
Nhưng thấy Lâm Yên Nhiên rất để bụng, cũng rất mong đợi nhận xét của mình, vì thế hắn xem xong cho mọi người một lời khẳng định, và hướng dẫn cho họ một số chi tiết.
"Vũ đạo của các cậu nói chung là tốt, nhưng có một chỗ mà tôi nghĩ các cậu xử lí chưa đủ tốt."
Cố Tư Nghiệp nhìn qua Kiều Dã và Kỷ Soái.
"Sự tương tác giữa các bạn đáng lẽ phải là phần thú vị nhất trong toàn bộ màn trình diễn, nhưng hai người cậu lại biểu hiện nhưu một chút cũng không thân. Sự tương tác này thiếu bầu không khí và sự căng thẳng."
Khi Cố Tư Nghiệp đưa ra vấn đề này, Lâm Yên Nhiên không thể không nhìn hắn.
Cả hai đều cảm thấy giống hệt nhau.
"Một lần nửa. chỉ đoạn kia."
Cố Tư Nghiệp nói xong, Kỷ Soái và Kiều Dã đã theo âm nhạc mà làm lại.
Nhưng mà Cố Tư Nghiệp vẫn lắc đầu.
Sau đó, hai người liên tiếp thử lại rất nhiều lần, nhưng tất cả đều rất cứng.
Thấy mình không thể làm tốt cả hai vai, Lâm Yên Nhiên nghĩ nghĩ liền đi đến chỗ họ, "Hay là tôi biểu diễn cho các cậu xem?"
Vừa nghe đạo sư lại muốn tự mình biểu diễn, các thực tập sinh đều nhịn không được hét lên gọi tên Lâm Yên Nhiên.
"Diễn nhân vật của Kỷ Soái trước đi, Kiều Dã, lại đây."
Kiều dã không lời nào đi thẳng đến chỗ Lâm Yên Nhiên.
Bởi vì tương tác giữa Kỷ Soái và Kiều Dã có một động tác ôm, vì thế Lâm Yên Nhiên chuẩn bị vòng tay ôm cổ đối phương khi đối phương đứng trước mặt anh.
Kiều Dã nhìn Lâm Yên Nhiên gần trong gang tấc, nhìn gương mặt xinh đẹp và thuần khiết đó, không thể không nghĩ đến hình ảnh vừa rồi anh chơi ghi-ta.
Cảnh tượng đó như khắc sâu trong tâm trí hắn, khiến tim hắn rung động hết lần này đến lần khác.
Người này đã nhiều lần vươn tay đến khi hắn áp lực nhất.
Lần đầu tiên, anh đưa cho mình một chai nước vào lúc 3 giờ sáng.
Lần thứ hai, khi ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Tuyên Diệc Hàm, người đứng ở vị trí Center, anh đã cho mình cái tốt nhất của anh.
Lần thứ ba, khi những đạo sư khác từ bỏ mình, anh lại kiên định chọn mình.
Hầu kết thiếu niên lăn lăn.
Ngón tay khẽ động, thấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Lâm Yên Nhiên đã nâng lên, Kiều Dã cũng vươn tay chuẩn bị đỡ lấy eo anh.
Nhưng mà, ngay khi hắn sắp chạm đến vạt áo của Lâm Yên Nhiên, Cố Tư Nghiệp đã duỗi tay kéo tay Lâm Yên Nhiên lại.
Một giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng tập, "Hai ta cùng làm đi."
Cùng với giọng nói này, bóng hình xinh đẹp trong lòng ngực hắn cũng đột nhiên biến mất.
Kiều Dã đột nhiên nhìn lên, phát hiện Cố Tư Nghiệp đang nhìn mình.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hai mắt hơi khép lại, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.
Lâm Yên Nhiên cảm thấy một lực trên cánh tay của mình, và sau đó anh bị kéo về phía sau một chút.
Bởi vì trọng tâm có chút không ổn định, anh còn suýt chút nữa đυ.ng vào vai người phía sau.
Người đầu tiên phản ứng thực sự là các thực tập sinh khác có mặt.
Khi họ nhận ra rằng Cố Tư Nghiệp và Lâm Yên Nhiên sẽ trực tiếp làm mẫu biểu diễn cho họ xem, hầu hết mọi thực tập sinh đều há hốc mồm ngạc nhiên và biểu cảm của họ ngày càng trở nên khoa trương.Bọn họ hôm nay là đi rồi đạp trúng cái vận may gì đây!!!!
"Oa!!!!"
"Cố lão sư!!!"
"Em đã gấp không chờ nổi!!!"
Nghe thấy tiếng hét của các thực tập sinh, Lâm Yên Nhiên mới quay đầu lại nhìn người phía sau.
Lúc này, Cố Tư Nghiệp cũng thu hồi ánh mắt trên người Kiều Dã, khi giao hội ánh mắt của Lâm Yên Nhiên, lại trở nên ôn hòa.
"Yên Nhiên lão sư cảm thấy thế nào?"
Người tiền trảm hậu tấu*, rõ ràng đã ngăn không cho Lâm Yên Nhiên dạy Kiều Dã, hiện tại lại giả mô giả dạng đến dò hỏi đối phương.
(* Tiền trảm hậu tấu: Chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa). Trong tiếng Việt thành ngữ "Tiền trảm hậu tấu" thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.)
Lâm Yên Nhiên không thấy Cố Tư Nghiệp cất giấu tâm tư khác, ngoài ý muốn cũng lập tức vui vẻ tiếp thu.
"Vậy phiền toái Cố lão sư."
Anh lo lắng phần trình bày riêng biệt hiệu quả sẽ không tốt như vậy.
Hiện tại nếu Cố Tư Nghiệp nguyện ý giúp anh cùng nhau làm mẫu cho mọi người, kia quả thực là quá tốt.
Đoạn động tác Kiều Dã và Kỷ Soái hợp tác này, là đoạn cuối của vũ đạo.
Nó cũng là điểm đảo ngược và kết thúc lớn nhất trong toàn bộ câu chuyện.
Sau khi Lâm Yên Nhiên nói ngắn gọn về cốt truyện cho Cố Tư Nghiệp, hai người nhìn nhau và ngầm phân công vai trò của nhau.
Lâm Yên Nhiên sắm vai tân nương bệnh kiều của Kỷ Soái, Cố Tư Nghiệp sắm vai văn nhã bại hoại của Kiều Dã.
"Kỷ Soái, son môi của cậu đâu."
Tân nương bệnh kiều cần tô lên một tầng son môi diễm lệ cuối cùng khi hắc hóa.
Lâm Yên Nhiên sợ hiệu quả sẽ suy giảm, cũng giống như Kỷ Soái, chuẩn bị bôi một lớp son môi.
Tuy rằng hiện tại anh đã dần dần thích ứng với việc minh tinh mỗi lần xuất hiện trước ống kính đều phải trang điểm, nhưng anh một tài tử 22 năm, bản thân không có hứng thú với trang điểm ngày thường cũng không tiếp xúc, cho nên cũng giống rất nhiều nam sinh khác không quan tâm đến trang điểm, căn bản không đi nghiên cứu qua như thế nào là son môi.
Nhìn cây son trong tay, Lâm Yên Nhiên hoàn toàn không biết nên như thế nào xuống tay, chỉ có thể quay đầu nhìn Kỷ Soái, "Bước đầu tiên nên bôi ở đâu?"
Kỷ Soái nghe Lâm Yên Nhiên miêu tả, thiếu chút nữa không nhịn cười ra tới.