Lệ Khiết Minh vì đau mà nhăn mặt, hai tay lấy lại ý thức đẩy đẩy Đông Dịch đang hung hăng ra ra vào vào kia
Đông Dịch cho thêm một ngón tay nữa vào, lại thêm một ngón nữa. Ba ngón tay thô bạo khuấy đảo bên trong cô.
Môi hắn chiếm lấy môi đỏ mọng đang phát ra tiếng rên mất hồn của cô. Lưỡi hắn như con rắn, quấn quýt lấy lưỡi cô, nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy cái lưỡi thơm tho của cô.
Ngọt! Cô quá ngọt ngào khiến hắn si mê. Trong mắt hắn bây giờ ngoài du͙© vọиɠ dâng trào còn mang theo ánh nhìn dịu dàng yêu thương đầy sủng nịnh.
Cự long thô to đã căng cứng đến cực đại. Đông Dịch rất nhanh thoát ly đi quần áo của cả hai, chỉ nháy mắt, hắn cũng đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng.
Nhẹ nhàng đưa phân thân vào trong cái động nhỏ hẹp đang rỉ nước của cô. Lệ Khiết Minh cảm nhận được một dị vật đang cố chen lấn vào trong mình, lúc tỉnh táo nhất thì vật đó đã chen vào hết. Đau nhức dâng lên, cô hung hăng đánh vào l*иg ngực rắn chắc của hắn, càu nhàu:
“Đồ khốn, đi ra ngoài… hức… đau…. đau quá… hức”
Của cô đã hơn 2 tuần không làm, liền khăng khít chặt chẽ ấm áp bao bọc lấy hắn.
Đông Dịch nhận thấy Lệ Khiết Minh đã vì đau quá mà khóc. Hắn cúi xuống, hôn lên từng giọt nước mắt chân quý như ngọc trai kia, thì thầm dụ dỗ:
“Bảo bối, ngoan ngoãn thả lỏng… em kẹp chặt quá”
“Hức… đau tôi… ”
“Bảo bối, nhịn một chút, sẽ không sao liền”
Đông Dịch dù đang rất khó chịu, nhưng vì lo cho cô mà cũng không dám động. Hắn muốn phân tán sự đau đớn phía dưới của cô, tay liền nghịch ngợm xoa nắn lên phần mềm mại của cô. Hai ngón tay se se lấy đầu nhũ hồng hào mê người.
Kɧoáı ©ảʍ dâng lên khiến Lệ Khiết Minh uốn éo người, môi đỏ mọng vang lên những tiếng đầy nũng nịu.
Phía dưới bất giác xiết chặt hơn, Đông Dịch từ từ di chuyển. Chết tiệt! Mới hơn hai tuần không làm, cô lại chặt chẽ như vậy, vẫn y như là xử nữ.
Du͙© vọиɠ đã lu mờ đi lí trí của Đông Dịch. Hắn ta dần trở nên thô bạo hơn. Hai tay đặt lên eo mảnh khảnh của cô, Không nề hà gì mà đẩy mạnh lên phía trước.
Lệ Khiết Minh ánh mắt mơ hồ phủ một tầng hơi nước. Môi đỏ mọng phát ra tiếng ngâm nga nhẹ nhàng kích thịc người phía trên, hắn lại càng ra sức thúc mạnh hơn nữa. Cô có cảm giác tử ©υиɠ của mình luôn bị hắn dội thẳng tới.
“Ưm~…ah~…ah~”
Hai tay bất giác quấn lên cổ Đông Dịch, ôm chặt lấy hắn.
Lại là cảm giác này, thật sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ đã đánh bay lí trí của cô. Cô ghét chính bản thân mình lúc này. Người đàn ông này là người mà cô rất hận, hận nhất trên đời này. Nhưng hắn cũng là người mà cô rất yêu, yêu điên cuồng.
Cô không có tư cách hận hắn, vậy thì cô hận chính bản thân mình. Hận bản thân vì đã yêu hắn, cùng hắn xảy ra loại quan hệ này.
Đông Dịch vẫn ra vào điên cuồng, ánh mắt si mê nhìn người phụ nữ ở dưới thân vì chịu kí©ɧ ŧìиɧ mà da dẻ ửng hồng như trái anh đào, tóc đen dài xõa dài xuống nền gối màu xám, mượt mà thướt tha như dải mây lụa. Đôi mắt xanh xinh đẹp mê phi phủ một tầng sương mỏng.
Hắn rõ ràng là có nhìn thấy được yêu thương cô dành cho hắn, hắn cũng nhìn thấy được cô hận bản thân mình thế nào.
Phải, là hắn đáng chết, hắn đáng chết khi nhốt cô, giam giữ cô lại đây. Nhưng hắn yêu cô, hắn biết cô e ngại tầng quan hệ giữa hắn và chị gái cô, nên dù hắn có làm gì đi chăng nữa, cô vẫn muốn rời xa hắn.
Tiếng thở dốc cùng với tiếng rêи ɾỉ hòa vào nhau tạo nên một bản nhạc nhẹ nhàng mà khiến cho người khác đỏ mắt tía tai. Mùi hoan ái nồng đậm khắp phòng, không khí như nóng dần lên.
Một khắc sau, cả hai liền lên đến đỉnh cao trào, Đông Dịch cảm nhận như mình sắp không chịu nổi, đâm thêm vài cái nữa sau đó rút ra ngoài, phun lên bụng cô một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Không phải hắn không muốn cô có con của hắn, nhưng cô chỉ mới 19 tuổi, sức khỏe lại kém nên quá sớm để sinh con. Hơn nữa chắc gì cô đã chịu sinh con cho hắn, nên hắn phải đợi, đợi đến khi cô thực sự chấp nhận hắn, ở bên hắn, như vậy, hắn mới có cảm giác thỏa mãn.
.
Đông Dịch dùng khăn vải mềm, ấm,nhẹ nhàng lau thân thể của Lệ Khiết Minh. Mà cô bị dày vò mệt mỏi nên thức thời thϊếp đi từ lâu.
Trong mắt Đông Dịch ánh lên toàn là sủng nịnh và yêu thương. Hắn hôn nhẹ lên chán của cô, sau đó ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào lòng. Nhắm mắt an tĩnh ngủ, chưa bao giờ hắn thấy bản thân mình ngủ thoải mái khi ở bên cô như vậy. Chỉ khi ở bên cô, trái tim hắn mới thật sự mềm yếu.
*****
Trong một căn biệt thự cổ kính màu trắng trang nhã không vướng chút bụi bẩn. Xung quanh toàn là cây cối xanh tốt chứng tỏ căn biệt thự này nằm ở rừng sâu tối tăm. Mùa đông chưa đến nhưng nơi đây vẫn có sương mù dày đặc, đã lạnh càng thêm lạnh lẽo.
Thư phòng của căn biệt thự này đối diện với rừng sâu hun hút kia, một dáng người cao lớn đứng gần bên cửa sổ, mắt đen lạnh lẽo nhìn ra bên ngoài. Tên nam nhân khoác trên mình bộ âu phục phẳng phiu, khí thế vương giả khiến người ta nể phục. Khuôn mặt đẹp đẽ hoàn hảo đến từng góc cạnh.
Nam nhân vẫn không quay người lại, lạnh lùng mở miệng:
“Đã tra ra được gì chưa?”
Hai tên áo đen đứng gần đó vừa rét vừa run lẩy bẩy, nhất thời một bụng lo lắng. Một tên áo đen lo sợ nếu im lặng sẽ khiến cho nam nhân trước mặt càng nổi giận hơn, đành khó nói nói trước:
“Lão đại, vẫn là không được. Hiện giờ tiểu thư cô ấy giống như đã biến mất hoàn toàn khỏi trái đất vậy, tìm rất khó”
Vừa nói xong, không khí càng xuống dốc trầm trọng, tưởng chừng có thể đóng băng mọi thứ.
Lãnh Niên Ngạo lạnh lùng quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn hai tên áo đen đang run rẩy trước mặt. Giọng lạnh lùng tàn nhẫn nhất có thể:
“Vô dụng. Cho hai ngươi thêm hai ngày, lập tức tìm tất cả thông tin về cô ấy. Nếu vẫn vô dụng như vậy, liền đem chặt cái đầu vô dụng của các ngươi, đem đi cho chó gặm”
“Vâng” Thật đáng sợ a~
Đợi đến hai tên áo đen ra khỏi phòng, Lãnh Niên Ngạo mở hộc tủ ra, lấy trong đó là một tấm hình, đem lên ngắm ngía. Ánh mắt hắn nồng đậm ý nhu tình, giọng dịu dàng như nước:
“Tiểu Minh, rốt cục em đang ở đâu? Học trưởng của em rất nhớ em”
Trong ảnh là một cô gái mặc áo sơ-mi trắng và đuôi váy ngắn màu đen. Khuôn mặt cô gái xinh đẹp động lòng người, đang cười rất tươi hiện lên má lúm đồng tiền. Bên cạnh cô gái là chàng trai khuôn mặt lạnh lùng nhưng khi nhìn cô gái, ánh mắt ấy lại hóa ra nước.
Lãnh Niên Ngạo đem hình cất lại chỗ cũ. Dù cô có ở đâu thì hắn cũng sẽ tìm thấy. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Hết chương 4