Chương 2: Nếu như "hắn" không tới, cốt truyện không bị thay đổi...
Sở Trí Viễn tìm được một đoạn ký ức vô cùng "ác liệt" của bản thân và nàng ở trong thế giới ảo này. Đây chính là mạch cốt truyện sẽ diễn ra....
Sau khi nguyên chủ Sở Trí Viễn và thê tử Tô Uyển Ngưng đã thành thân được một khoảng thời gian, nhưng lại phát hiện nàng vẫn mãi không quên được cố nhân.
Hắn khi đó tự cảm thấy mình đối với nàng luôn sủng ái có thừa, tin tưởng không thiếu, còn nàng thì sao? gả cho hắn như trong lòng luôn tơ tưởng đến nam nhân khác. Lại còn luôn trốn tránh chuyện phòng the ân ái với hắn.
Thậm chí nàng còn không muốn bản thân khỏi bệnh chỉ để không phải chung phòng với hắn.
Nàng mắc một chút bệnh vặt, nhưng lại mãi không khỏi. Ban đầu hắn vô cùng lo lắng, tìm đủ mọi cách để chữa bệnh cho nàng, thậm chí còn mời mấy ngự y tốt nhất trong cung ra để khám cho nàng.
Nhưng hắn quên mất nàng là con gái của một thái y, nàng biết một phương thuốc có thể kéo dài biểu hiện bệnh mà không để lại dấu vết.
Ngày đó bởi vì nàng bệnh thật lâu, hắn trở về mang cho nàng mấy thứ hay ho, vốn định cho nàng bất ngờ, cho nên một mình lẻn vào phòng nàng ở cửa sau.
Tình cờ lại nghe được câu chuyện nàng dùng loại thuốc kia… còn bát thuốc vốn để chữa bệnh lại bị nàng sai tì nữ đổ vào gốc cây.
Quả nhiên! Chỉ vì muốn trốn tránh hành phòng với hắn, ngay cả thân thể mình mà nàng cũng có thể thương tổn! Nàng cảm thấy ân ái với hắn là ghê tởm sao? nàng muốn giữ thân mình cho ai?
Sở Trí Viễn nổi trận lôi đình, hắn ném vỡ bát thuốc giả bệnh của nàng, sai người muốn gϊếŧ tì nữ thân cận của nàng, còn muốn hủy hoại cả Lâm gia, gϊếŧ chết Lâm Vĩnh Túc tên nam nhân mà nàng luôn nhớ mong.
Thực chất Tô Uyển Ngưng chỉ bởi vì sợ hãi nam nhân này trên giường luôn ép buộc nàng đến tàn nhẫn, dù sao Sở Trí Viễn đã là phu quân của mình, nhưng nàng muốn khôn lỏi một chút, dù sao tránh được ngày nào hay ngày đó.
Tô Uyển Ngưng vẫn luôn sợ hãi hắn, không dám nói chuyện với hắn, sợ hãi thủ đoạn của hắn.
Lần này hắn phát hiện ra, nàng không còn cách nào khác đành quỳ xuống liên tục xin tha.
Thế nhưng nàng đã khóc cạn nước mắt vẫn không thể khiến hắn đổi ý. Rốt cuộc, nàng nói: “Chỉ cần chàng tha cho bọn họ, ta sẽ làm theo tất cả những gì chàng muốn”.
“Rất tốt!”. Hắn lạnh lùng nói “Nữ nhân Tô gia đã gả đi nhưng lại không an phận, ngày đêm tưởng muốn giữ gìn thân thể cho nam nhân khác. Thật tiếc, nàng quên rằng bản thân sớm đã bị ta hưởng qua vô số lần rồi sao?”
Hắn đi tới bên giường, ngồi đợi nàng tới. Hắn trong mắt mang theo tia lửa giận, quát lớn: “Phu nhân không muốn hành phòng, bản Thế tử càng muốn nàng phải hành phòng. Tới đây!”.
Tô Uyển Ngưng đi qua, cúi đầu thay hắn cởi bỏ áo ngoài. Hắn đứng lên đợi nàng tháo đai ngọc, “Thay ta cởϊ qυầи.”
Giọng của hắn rất lạnh, mang theo một cảm giác uy áp khiến nàng không có cách nào từ chối.
Sau khi giúp hắn cởi tiết khố, Sở Trí Viễn ấn đầu nàng xuống.
Nàng quỳ gối trước người hắn, hốc mắt đã đỏ hoe, nàng biết hắn đang nhục nhã nàng, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
Nàng đỡ côn ŧᏂịŧ vẫn đang còn mềm nhũn lên, màu da bên trong hơi hồng, trước kia đã từng hầu hạ hắn, từng bị hắn ép buộc nên đã có kinh nghiệm…
Tô Uyển Ngưng nắm chặt nó khẽ liếʍ nhẹ lên qυყ đầυ. Côn ŧᏂịŧ lập tức ngẩng đầu tỉnh dậy, nàng ngậm lấy qυყ đầυ, tay cũng nhẹ nhàng khuấy động lên xuống.
Bỗng nhiên đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu đau.
“Túi con cháu của ta cũng phải hầu hạ chu đáo, hôm nay bản Thế tử muốn bắn trong miệng nàng.” Hắn lạnh lùng nói, giống như vật đang cương cứng dưới thân không phải của hắn.
Nàng cố gắng chịu đựng không để nước mắt rơi xuống nhưng nó vẫn rơi, hắn khiến nàng cảm thấy mình như một nữ nô đê tiện, ngoại trừ thỏa mãn du͙© vọиɠ của hắn, nàng chẳng là gì.
Nhìn nước mắt của nàng, hắn mơ hồ sinh ra một chút kɧoáı ©ảʍ trả được thù, nói cho cùng nàng cũng không phải là không có cảm giác với hắn. “Phu nhân hầu hạ bản thế tử còn chưa được tốt đâu, ta nên để nàng luyện tập nhiều một chút mới phải. Nhanh lên!”
Tô Uyển Ngưng liếʍ qua thân gậy, mỗi ngậm lấy một bên túi thịt liếʍ mυ'ŧ, tay thì nhẹ nhàng xoa bên còn lại.
Trên mặt hắn không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ có bàn tay đang nắm chặt lấy mép giường tiết lộ kɧoáı ©ảʍ của hắn.
Nàng liếʍ hai túi thịt sạch sẽ mới quay lại ngậm côn ŧᏂịŧ đã trướng lên bằng cánh tay của đứa trẻ. Lúc nàng ngậm phía trước của hắn lần nữa, cuối cùng hắn cũng không nhịn được rên một tiếng.
Cho dù Sở Trí Viễn giận nàng vì đã lừa dối hắn, nhưng nhìn nàng gian nan vuốt ve long căn của hắn, hắn vẫn không kiềm được bị kɧoáı ©ảʍ và thỏa mãn che mắt, “Lại sâu thêm một chút.”
Giọng hắn khàn khàn, bàn tay đang nắm tóc nàng thể hiện sự ẩn nhẫn của hắn trong lúc này.
Tô Uyển Ngưng theo lời hắn nói ngậm vào sâu hơn, cho đến khi qυყ đầυ to lớn chạm tới tận cùng của lưỡi, nàng mới lùi ra chút rồi lại ngậm vào, biên độ nho nhỏ như vậy khiến hắn vô cùng thoải mái, tuy nhiên điều này cũng không giảm bớt phẫn nộ trong lòng hắn.
Trước kia lúc nàng dùng môi lưỡi hầu hạ hắn, hắn luôn luôn thương tiếc nàng, hắn biết đi vào quá sâu sẽ khiến cho nàng khó chịu, cao lắm là vừa tiến vào đến đầu cổ họng hắn sẽ bắn ra.
Có lẽ trước kia hắn quá nhẹ tay với nàng, hôm nay, hắn muốn khiến nàng hiểu được nếu hắn tàn nhẫn với nàng, nàng sẽ bị đối xử như thế nào!
Hắn giữ chặt đầu nàng, ra lệnh: “Há lớn miệng ra, không cho phép cắn.” Trước khi nàng hiểu được hắn muốn làm gì hắn đã để côn ŧᏂịŧ tiến vào sâu hơn. Nàng khó chịu muốn ói, hắn lại thoải mái gầm nhẹ, miệng nhỏ của nàng thật giống như thiên đường của nhân gian vậy...
Tô Uyển Ngưng cứng người dùng sức đẩy hắn ra, nhưng vẫn bị hắn giữ lại: “Nếu nàng dám đẩy ra, bản Thế tử sẽ lập tức đánh chết tỳ nữ kia của nàng.”
Nàng cố gắng thả lỏng thân mình, để hắn có thể tiến vào sâu trong yết hầu hơn, nhưng nước mắt lại không ngăn được chảy xuống.
Động tác khóc thút thít của nàng càng làm tăng thêm kɧoáı ©ảʍ của hắn, hắn không khống chế được rêи ɾỉ ra tiếng, mà côn ŧᏂịŧ của hắn lại ra vào rất nhẹ.
Cuối cùng hắn vẫn không nỡ khiến nàng khó chịu như vậy... Hắn hận mình vì sao không nỡ đối xử hung ác với nàng, nhưng lại không có cách tự kiềm chế nhìn nữ tử trước mắt đang phục vụ hắn, nếu lúc này nàng đồng ý, chỉ sợ hắn đã ra bên trong. Nếu nàng tình nguyện, cho dù chết hắn cũng thỏa mãn...
Ý nghĩ này làm hắn sợ, không ngờ nàng suy nghĩ thông suốt, có lẽ do bị hắn dọa, nàng tự vịn bắp đùi hắn ngậm lấy vuốt ve trước sau.
Sở Trí Viễn gầm nhẹ, nắm lấy mép giường chờ nàng hầu hạ. Nàng thực sự quá lợi hại... chỉ cần là cái miệng của nàng đều là muốn mệnh hắn... Hắn đã xem nhẹ uy hϊếp của mình đối với nàng, côn ŧᏂịŧ lại lớn hơn một vòng, nàng chỉ vuốt ve hơn hai mươi lần hắn đã không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, bắn ra.
Nàng cũng không ngờ hắn bắn nhanh như vậy, muốn đẩy hắn ra cũng đã không kịp. Sở Trí Viễn dùng sức giữ nàng lại, “Nuốt vào toàn bộ, một giọt cũng không được để rơi."
Nàng chấp nhận hắn bắn ở trong miệng mình, khi hắn rút ra toàn bộ côn ŧᏂịŧ vẫn còn ngẩng cao đầu, nàng không nhịn được ho khan.
Hắn nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, trong lòng vừa yêu lại vừa hận, đột nhiên hắn kéo nàng, ôm chặt lấy nàng đè lên giường, rồi hôn xuống.
Sở Trí Viễn nếm được hương vị của mình trong miệng nàng, còn có vị chát chát của nước mắt nàng.
Nụ hôn của Sở Trí Viễn không được đáp lại.
Ngưng Nhi, nàng cứ như vậy mà không để ý đến hắn một chút nào sao?
Hắn rời môi nàng, bình tĩnh nhìn nàng, thấy nàng rũ mắt dường như tất cả mọi việc đều không có quan hệ gì với nàng.
“Rốt cuộc nàng đang tủi thân cái gì? nàng nhục nhã cái gì? Nàng cùng tên gian phu kia rốt cuộc đã từng làm những gì mà khiến nàng không thể quên được hắn ta?”
Hắn tức giận kéo đai lưng của nàng xuống: “Ta còn chưa muốn đủ, cởi ra.” Giữ được tâm thì đã sao, thân thể nàng vẫn là phu nhân phủ Thế tử.