Hệ Thống: Công Lược Vợ Cũ

Quyển 13 - Chương 3

Tô Uyển Ngưng bị Sở Trí Viễn đưa đến biệt thự riêng, Tô Uyển Ngưng lúc này cũng đã bình tĩnh lại, không còn giãy giụa làm loạn, dù sao cô là một tiểu thư Tô gia biết lễ giáo, hơn nữa trong thân xác của cô bé mười mấy tuổi lúc này là người phụ nữ đã trải qua tổn thương.

Dù sao cô cũng phải bình tĩnh đối phó xem người đàn ông này tính giở trò gì.

Sở Trí Viễn đưa cô vào phòng khách, còn mở một chai rượu nho, nói muốn cùng cô nói chuyện rõ ràng.

"Tôi không muốn uống, anh cũng không thể ép buộc tôi đâu".

Tô Uyển Ngưng cảm giác được nguy hiểm, cô từ chối uống rượu cùng hắn, nhưng Sở Trí Viễn nói muốn cô uống cùng như vậy sẽ thả cô về.

"Tô tiểu thư, em sợ sao? vợ à, hiện tại em ở trong tay của tôi, em nghĩ mình có thể từ chối sao?"

Tô Uyển Ngưng mặc dù tửu lượng thấp nhưng vẫn cố uống hai ly. Cô mới chỉ có lý ức đời trước, còn ký ức trong nhiệm vụ cô hoàn toàn không có, cho nên cô không hề biết Sở Trí Viễn có thể xấu xa đến mức độ nào.

Sở Trí Viễn biết cô uống rất kém, cho nên mới cố tình làm vậy, thẳng đến khi thấy rượu đã ngấm, Tô Uyển Ngưng cũng không thể ngồi thẳng được mà phải dựa vào anh, Sở Trí Viễn mới nhếch môi nở nụ cười.

Căn bản cô đã uống say, chất cồn lúc này hoàn toàn bị phát huy. Ý thức trong đầu Tô Uyển Ngưng không rõ ràng, cô dựa vào trong lòng anh, lắc vạt áo Sở Trí Viễn, đôi mắt long lanh phản chiếu sóng lấp lánh, cô cầu xin anh:

“Sở Trí Viễn, cầu xin anh… đời này chúng ta đừng dây dưa nữa được không!”

Thấy Sở Trí Viễn bất động, chỉ nhìn cô chằm chằm, Tô Uyển Ngưng nức nở đau khổ than khóc, anh dứt khoát nói: “Không thể nào!”

Sở Trí Viễn lúc này cũng có chút hơi men, anh đè Tô Uyển Ngưng trên ghế sô pha, ánh mắt u ám, “Em chỉ có thể cùng với tôi dây dưa.”

Nói xong, anh cúi xuống cưỡng hôn cô. Trừng phạt, anh ngậm lấy cánh môi mềm mại trơn bóng của cô, gặm cắn lúc mạnh lúc nhẹ, cái lưỡi cuốn lấy lưỡi cô giao đuổi mυ'ŧ vào, mυ'ŧ đến khi đầu lưỡi Tô Uyển Ngưng chuyển hồng.

Sở Trí Viễn sau đó ngậm rượu vào miệng rồi hôn cô, ép cô phải uống hết không chừa một giọt, cứ như vậy hơn nửa chai rượu vang đã bị hai người dùng cách đó mà uống rồi lại uống.

Miệng ngoài hôn, tay bắt đầu luồn vào dưới áo sơ mi của cô.

Sở Trí Viễn lần mò dọc theo eo bụng rồi hướng lên trên ngực, làn da mịn màng và mát lạnh như tơ, cảm giác khi chạm vào còn tốt hơn bất kỳ loại tơ lụa cao cấp nào mà Sở Trí Viễn từng chạm qua.

Hô hấp Sở Trí Viễn trở nên nặng nề, lòng bàn tay nóng bỏng lướt tự do trên cơ thể mềm mại của cô gái. Cái thứ phình to vùng lên dưới đũng quần cọ xát giữa hai Tô Uyển Ngưng qua lớp vải.

Lúc này, toàn thân Sở Trí Viễn tràn ngập hơi thở xâm lược nguy hiểm, Tô Uyển Ngưng nằm dưới thân Sở Trí Viễn bị hôn đến mức không thở được, cô khẽ nức nở, duỗi tay đẩy Sở Trí Viễn.

Dựa vào sự phản kháng theo bản năng, Tô Uyển Ngưng cố gắng vùng vẫy, cô ngẩng đầu, một hơi cắn thẳng vào cổ Sở Trí Viễn.

Sở Trí Viễn hừ lạnh, anh men theo mũi Tô Uyển Ngưng chọn chỗ cắn, ánh mắt u ám hơn.

Nhưng Tô Uyển Ngưng lúc này đã say, rượu làm cô tê liệt, mê sảng, ngây ngô không biết gì.

Sở Trí Viễn bật tất cả các camera trong phòng, sau đó anh đặt Tô Uyển Ngưng xuống, đứng trước một cái gương, chiếc gương này cũng có gắn camera, trước kia anh đã đặc biệt chuẩn bị cho mình và cô, cuối cùng đã đến ngày sử dụng.

Cánh tay như sắt của Sở Trí Viễn siết chặt trói buộc vòng eo Tô Uyển Ngưng, anh nhấc bổng cô lên. Anh véo khuôn mặt nhỏ sáng bóng của cô, cố định đầu cô, làm cho cô nhìn vào trong gương.

"Em nhìn đi!"

Cô gái trong gương có khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đôi môi ẩm ướt bị cắn đến nỗi đỏ au, khóe mắt và chóp mũi đỏ bừng vì khóc. Vài cúc áo sơ mi của cô đã bị bung ra, chỉ còn lại một cúc áo ở thắt eo để khó khăn giữ lại. Cúc áσ ɭóŧ cũng bị bung ra, bộ ngực căng tròn mịn màng không một chút che đậy sẵn sàng lộ ra bất cứ lúc nào được miêu tả sinh động.

Sở Trí Viễn duỗi tay đẩy áσ ɭóŧ, bộ ngực đầy đặn trắng như tuyết bỗng chốc nhảy ra ngoài. Ngón tay thon dài đánh vào bộ ngực mềm mại mà anh hằng mong ước, cảm giác trong lòng bàn tay mềm mại đến tột cùng, mềm mại mịn màng.

"Em không thể chiến thắng được định mệnh đâu". Bàn tay thô ráp to lớn ấm áp của người đàn ông lưu luyến trên bộ ngực nhạy cảm, cùng với tiếng thở dốc sau lưng có thể khiến cho người ta tan chảy, eo Tô Uyển Ngưng lập tức mềm nhũn.

Nhìn hình ảnh trong gương, mười ngón tay người đàn ông đắm chìm trong bộ ngực mềm mại, ác ý kẹp núʍ ѵú nhạy cảm vào giữa các ngón tay, vừa bóp vừa ấn, những ngón tay thon dài sáp nhập kẹp núʍ ѵú nhạy cảm khiến cô rên lên “uhmm~~”.

Khát vọng dâng trào trong đũng quần Sở Trí Viễn để ở sau mông nhỏ Tô Uyển Ngưng luôn như có như không đâm vào cô, giọng nam trầm thấp như nước tựa như tra hỏi đánh đập mang theo cảm giác áp bức vang bên tai: “Tôi là ai?”

Tô Uyển Ngưng ngây ngô không hiểu, nhìn tướng mạo người đàn ông nguy hiểm ẩn trong bóng tối đứng sau cô qua tấm gương, nghẹn ngào nói, “Hức ~ Ma quỷ…”

Sở Trí Viễn nghe vậy bỗng mỉm cười, xoay khuôn mặt nhỏ của Tô Uyển Ngưng cho cô ngửa ra sau, cúi đầu gặm đôi môi trơn bóng của cô như cơn sóng mãnh liệt. “Đúng, tôi là ma quỷ đến kéo em xuống địa ngục.”

Một tay Sở Trí Viễn nhào nặn xoa bóp chơi đùa hai vυ', một tay khác luồn vào dưới váy, gạt qυầи ɭóŧ nhỏ sang một bên. Ngón tay thon dài va chạm qua lại trong khe hở ẩm ướt xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ.

Cơ thể yếu ớt của Tô Uyển Ngưng không thể ngừng run rẩy, cô xấu hổ kẹp chặt hai chân, vươn bàn tay nhỏ bắt cổ tay Sở Trí Viễn, “Không, đừng.”

Sở Trí Viễn không dao động, động tác trên tay kiên quyết không dừng lại.