"Lý Mặc trước khi rời đi đã đến Dương Gia ổ..... Ngươi đã làm gì hắn? Không, là hắn làm gì với ngươi?" Hứa Kính Tông cảm thấy bản thân cũng đang gặp nguy hiểm không khỏi cúi đầu nhìn xem toàn bộ thân thể mình nhưng lại nghĩ đến Giả Bình An toàn đem lại chuyện tốt cho mình hài lòng nói: "Lão phu thật là may mắn a!"
Giả Bình An bất lực, im lặng nhìn bầu trời.
Lão tử vừa mới cứu vãn được một chút xíu thanh danh giờ lại bị rớt xuống sao?
.......
Lý Mặc đang ngồi trên xe ngựa vào thành Trường An.
Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương đang thảo luận về các vấn đề thì có người đến báo: "Hai vị tướng công, Lý Mặc đã trở về nghe nói là bị ngã ngựa gãy chân."
"Gãy chân? Tại sao?" Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ lóe sáng, đem công văn trên tay buông xuống.
Chử Toại Lương vuốt râu và nheo mắt với vẻ mặt nghiêm túc.
Người tới nói: "Lý Mặc một đường đi tới Hoa Châu nói là đến đó không tra được chuyện của Hứa Kính Tông, sau đó. . . liền trở về."
"Hửm?" Chử Toại Lương giơ tay ra hiệu người đến dừng câu chuyện, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này không đúng, hắn có từng tiếp xúc với sao chổi không?"
"Việc này thì thần không rõ." Người đến lắc đầu, Chử Toại Lương nói: "Đi nghe ngóng thử đi."
Đợi người kia rời đi Trưởng Tôn Vô Kỵ lại cầm văn kiện lên bình tĩnh nói: "Huynh cho rằng chuyện hắn ngã ngựa có liên quan đến sao chổi? Nhưng lão phu cho rằng không thể nào trùng hợp như thế."
"Lão phu chỉ là tùy tiện hỏi thôi."
Cả hai người sau đó lập tức im lặng.
Cộc cộc cộc cộc!
Thanh âm tiếng bước chân nhanh chóng và nặng nề.
Vị quan viên đi thăm dò tin tức trở về, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Hai vị tướng công, Lý Mặc đã đi một chuyến đến Dương Gia ổ nghe nói còn vỗ vai của sao chổi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên đứng lên: "Vậy chuyện này có thể nói là hắn bị khắc rồi! Ta muốn gặp điện hạ."
"Lão phu cũng đi."
Sau đó nhiều người đã tập trung tại bên trong Thái Cực điện.
Lý Trị vừa nhận được tấu chương của Lý Mặc và hắn đang đọc nó, Bách kỵ chưa kịp báo cáo gì đang đứng ở bên đợi thì quần thần đã đã đến.
"Đó là sao chổi!" Trưởng Tôn Vô Kỵ ánh mắt càng thêm nghiêm nghị: "Điện hạ, người nên phái người đi trấn áp hắn! Nếu không ổn thì nên đem hắn đưa về Trường An tìm người..... Lão thần đang nghĩ, Huyền Trang ở trong thành không yên tâm, vẫn luôn muốn đến Thiếu Lâm Tự chi bằng đưa sao chổi tới Trường An, Huyền Trang phật pháp uyên thâm tự nhiên sẽ có cách trấn áp hắn."
Sau khi Huyền Trang đi lấy kinh trở về, vẫn luôn bắt buộc phải hoàn tục nhưng ông không đồng ý nhiều lần muốn xin được trở về Thiếu Lâm Tự ở Đăng Phong để dưỡng lão nhưng nhiều lần bị Lý Thế Dân từ chối. Nghe nói vị gao tăng đó lại chuẩn bị dâng thư xin Lý trị khẩn cầu xin được phép trở lại chùa. Nhưng theo loại tiểu tính của lão Lý gia và đám trọng thần này chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Chử Toại Lương khen ngợi: "Đúng vậy! Huyền Trang có thể đi hàng ngàn dặm về phương Tây để lấy kinh, một thân quả cảm. Nếu như để ông ấy trở về Đăng Phong e là có chút không thích hợp. Nếu ông ấy có thể trấn áp sao chổi như thế cũng có thể coi là vẹn cả đôi đường."
Huyền Trang tiếng tăm lẫy lừng như vậy, lại còn dám đi ngàn dặm thỉnh kinh, một người như vậy triều đình sao có thể thả cho ông quay về? Chỉ có thể khống chế trong bán kính gần thành Trường An, nếu triều đình có ý với Tây Vực còn có thể dùng vị này ra làm ngoại được vậy sẽ có lợi thế không ít.
Lý Trị ngẩn ra, hồi lâu mới trầm mặc nói: "Lý Mặc dâng tấu chương nói Hứa Kính Tông là một vị đại thần tài đức."
Bùm!
Trong đại điện tựa như có thứ gì đó rơi xuống, mọi người đều có chút bất an.
Hứa Kính Tông là hiền thần?
Nếu người nói ra lời này không phải Lý Mặc người được mệnh danh chính trực, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã muốn ra tay.
Nhìn thấy phản ứng của đại thần Lý Trị không khỏi thầm cảm thấy sảng khoái: " Giả Bình An kia rất có tài cán, đã mấy lần đưa ra chủ ý giúp Hứa Kính Tông."
Ngay lập tức, Trưởng Tôn Vô Kỵ và những người khác hiểu rõ, chỉ là một lão Hứa như thế vì có thêm một Giả Bình An mà làm hắn thay đổi, từ một gian thần biến thành một hiền thần.
Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng cười khổ nói: "Điện hạ, Hứa Kính Tông chẳng lẽ chưa bị sao chổi khắc qua hay sao?"
Lý Trị lắc đầu: "Không những không bị khắc mà tâm chí còn trở nên mạnh mẽ nói muốn cai quản Hoa Châu ngày càng tốt lên. Hơn nữa..."
Hắn ta có chút khó hiểu nói: "Có thương nhân ở Hoa Châu có tiếp xúc thân mật với Giả Bình An sau đó trở nên phát tài, đối thủ của hắn gặp xui xẻo."
Trưởng Tôn Vô Kỵ không thể tin ngẩng đầu lên: "Cái này. . . sao chổi làm sao có thể làm được?"
Nếu đã là một ngôi sao chổi thì cứ việc khắc người là được rồi, Giả Bình An ngươi còn muốn làm việc bán thời gian ban may mắn?