Hoa Hồng Ủ Rượu

Chương 6

Trần Hải Nhất ngồi trong nhà ăn, hung tợn chọc đũa vào cơm. Chút nữa đi về phải dạy cho Lâm Thanh Dương một bài học mới được, dám cho hắn ăn bơ, đây là muốn tạo phản.

Nhưng khi trở về ký túc xá, hắn ngửi thấy một mùi hương hoa hồng thoang thoảng trong không khí.

Đây là? Mũi Trần Hải Nhất nhúc nhích, hai mắt phát sáng, cấp tốc chạy về ký túc xá.

Những người có giới tính thứ hai thuộc đẳng cấp cao cực giỏi trong việc nắm bắt pheromone của bạn đời. Ngay cả khi cách nhau cả cây số, chỉ cần họ ngửi thấy một chút pheromone của bạn đời, đều sẽ tìm thấy chính xác bạn đời của mình.

Ngay khi Trần Hải Nhất mở cửa ký túc xá, hắn hài lòng nhìn thấy hình bóng in lên cửa phòng tắm.

"Em yêu ơi, anh về rồi đây!"

Trần Hải Nhất cởϊ qυầи áo, hôm nay hắn ra rất nhiều mồ hôi, cả người đều nhớp nháp. Hắn cầm quần áo bước đến cửa phòng tắm, định giở trò đồϊ ҍạϊ tắm cùng Lâm Thanh Dương.

Thậm chí mấy việc tí nữa phải làm hắn đều nghĩ hết rồi.

Nhưng khi vừa bước tới, cửa phòng tắm bùm một cái mở ra.

Hương hoa hồng tràn ngập khắp phòng xông vào mũi, mỹ nhân với mái tóc ướŧ áŧ bước ra từ phòng tắm mịt mù hơi nước. Y mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, những giọt nước chưa lau khô trên người và tóc nhỏ giọt xuống làm ướt áo sơ mi trắng, cổ áo cũng mở rộng, để lộ chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh tinh tế, yết hầu xinh xắn nhô lên, đôi chân thẳng tắp thon dài kia cũng lộ ra, vô cùng nóng bỏng mê người.

Trần Hải Nhất vừa nhìn đã biết chiếc áo sơ mi này thuộc về mình, không khỏi trừng lớn hai mắt, thằng nhỏ trong đũng quần cứng như sắp nổ tung, dưới một bức tranh tuyệt đẹp như vậy thì không ai có thể không cứng được.

Yết hầu trượt lên xuống, hắn trầm giọng lên tiếng: "Cục cưng ..."

Ánh mắt Lâm Thanh Dương không còn lạnh băng như ban ngày mà tràn đầy âu yếm, khiến tim Trần Hải Nhất đập thình thịch.

Lâm Thanh Dương đi về phía Trần Hải Nhất, Trần Hải Nhất nuốt nuốt nước bọt.

Lâm Thanh Dương giơ tay đặt lên ngực hắn, áo trên người hắn đã cởi ra, làn da hai người tiếp xúc gần gũi.

"Tim anh đập nhanh quá."

Mặt Trần Hải Nhất đỏ lựng.

"Anh..."

Lâm Thanh Dương mỉm cười, khuôn mặt thanh tú bỗng dưng trở nên vô cùng kiều diễm.

Bàn tay hơi dùng sức, Trần Hải Nhất nương theo lực đẩy của Lâm Thanh Dương lui về phía sau. Hai người dần dần lùi đến mép giường, Lâm Thanh Dương đẩy Trần Hải Nhất một cái ngã xuống giường, sau đó giang hai chân ngồi chặt trên đùi hắn.

Hai mắt Trần Hải Nhất nhìn chằm chằm, Lâm Thanh Dương không có mặc qυầи ɭóŧ!

"Cục cưng à..."

Lâm Thanh Dương cười khẽ, đặt một ngón tay lên môi Trần Hải Nhất, "Suỵt."

Trần Hải Nhất hiếm khi thấy Lâm Thanh Dương như thế này, dưới thân cứng đến mức đau nhói, bây giờ hắn chỉ muốn đè Lâm Thanh Dương xuống dưới rồi cᏂị©Ꮒ chết y.

Lâm Thanh Dương nghiêng người, cầm cà vạt đăt trên giường lên, che mắt Trần Hải Nhất.

Một tay ôm lấy khuôn mặt của Trần Hải Nhất, y hơi cúi người hôn lên môi hắn, tay còn lại thì kéo tay Trần Hải Nhất đưa vào trong vạt áo sơ mi. Bàn tay to thô ráp nắm eo y, làn da dưới lòng bàn tay mịn màng như noãn ngọc, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay. Trần Hải Nhất vươn lưỡi cuốn lấy lưỡi Lâm Thanh Dương quấn quít dây dưa, nhưng Lâm Thanh Dương chỉ để cho hắn hôn được một lát liền buông hắn ra.

Trần Hải Nhất hơi nghiêng người về phía trước đòi một nụ hôn, Lâm Thanh Dương ngậm lấy đầu lưỡi vươn ra của Trần Hải Nhất, tiếng chóp chép vang lên khắp căn phòng.

Tay Trần Hải Nhất cũng không thành thật, hai tay sờ soạng vuốt ve khắp người Lâm Thanh Dương.

Đột nhiên, Lâm Thanh Dương nhẹ thở dốc một tiếng, thân thể hơi run rẩy, thì ra là do Trần Hải Nhất đang xoa nắn núʍ ѵú trên ngực y.

Lâm Thanh Dương tiếp tục hôn hắn, kéo tay hắn di chuyển xuống phía dưới, nước da^ʍ chảy từ lỗ hậu làm ướt cả bàn tay Trần Hải Nhất.

Sau đó y nhẹ nhành động eo, dùng lỗ nhỏ ngậm lấy một ngón tay của Trần Hải Nhất.