Giọng nói ngoài cửa cực kỳ mềm mại dịu dàng, ai nghe được đều không khỏi mê mẩn và đối với Ngu Hoài mà nói, tiếng gọi này không khác gì một lời nhắc nhở cực kỳ đáng sợ, nhịp tim của anh trong nháy mắt tăng lên 180, anh muốn đưa tay đẩy Alpha phía sau ra, nhưng lại bị đối phương nắm chặt cổ tay, người đàn ông cúi đầu mυ'ŧ lấy đốt ngón tay đang run rẩy.
"Cậu ta ấy sẽ không vào."
Ngu Hoài kéo tay mình ra, nhưng lại không rút lại được: "Không... Tôi cầu xin ngài được không, mau dừng lại... Ưm!"
Anh vô tình nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ của mình trên cửa sổ thủy tinh, vội vàng nhắm chặt hai mắt, cầu xin: "Cậu ấy là vợ của anh, chúng ta, chúng ta như vầy là..."
—Chúng ta đang nɠɵạı ŧìиɧ.
Động tác của Cố Quân dừng lại, hắn đột nhiên nắm lấy tóc của Ngu Hoài, buộc anh phải quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt mình.
“Em sợ em ấy phát hiện ra chuyện chúng ta đang nɠɵạı ŧìиɧ sao?” Người đàn ông nhẹ nhàng nói, vẻ mặt vẫn nghiêm túc: “Ngu Hoài, là ai khi vừa từ nơi đóng quân trở về, đã giả vờ lấy danh nghĩa đưa văn kiện rồi chủ động tìm tới cửa, hửm?"
Lâu rồi không gặp, có phải em cũng nhớ nó đúng không?
"Mặc dù ngay từ đầu là tôi ép em ở lại, nhưng bây giờ..."
Cố Quân dùng đầu ngón tay lau mạnh khóe môi của Ngu Hoài, nơi đó có một vết thương nhỏ.
Bây giờ anh rời đi được không?
"..."
Ngu Hoài hít mấy hơi, yếu ớt lắc đầu, anh muốn cuộn người lại, lại bị Cố Quân vừa kéo hai chân vừa hôn, hông mở ra hết cỡ, dươиɠ ѵậŧ đâm vào cực sâu, đỉnh thẳng tắp ma sát lên cửa vào khoang sinh sản ướŧ áŧ.
Có lẽ là do Ngu Hoài sợ hãi cùng cảm giác tội lỗi khiến bên trong vô cùng chật chội, hoặc có thể là đã lâu Cố Quân không phát tiết du͙© vọиɠ, hai phút cuối cùng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng cuối cùng cũng tràn vào nơi sâu nhất trong cơ thể anh. Cố Quân buông tay, Ngu Hoài không hề phòng bị ngã xuống đất, lại bị người đàn ông ôm vào lòng.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn quá sâu, bây giờ chắc là đã quá muộn để lau sạch rồi, nghĩ đến người vợ chân chính của Cố Quân vẫn còn đang đợi ngoài cửa, Ngu Hoài không dám chần chừ một giây. Anh tiện tay lấy một thứ từ giá sách của người đàn ông nhét vào người để ngăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, rồi lấy tốc độ làm nhiệm vụ thông thường, anh chỉ mất mười mấy giây đã lau dọn sạch sẽ, còn có thời gian lau mặt. Thoạt nhìn, ngoại trừ khóe mắt còn tỏa ra vẻ sắc tình, ngoài ra không có gì khác thường.
Cố Quân đã mặc quần áo chỉnh tề, hắn đang định mở cửa thì liếc thấy Ngu Hoài đang vẫy vẫy tay với hắn.
Ngu Hoài không biết vì sao, vừa điều chỉnh lại thở dốc, vừa đi lên phía trước: "Đội trưởng?"
Alpha cao lớn khẽ cúi đầu, chỉnh lại cổ áo hơi xiêu vẹo cho anh, sau đó xoa đầu anh rồi quay người, khoé mắt quét qua, cửa phòng làm việc "Cạch" một tiếng mở ra.
“…Cố Quân?”
Bên ngoài cửa xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp đến ngỡ ngàng.
Sau khi phát hiện ra rằng trong phòng không chỉ có mình chồng mình đang đứng ở cửa, người đến tỏ ra ngạc nhiên.
Ngu Hoài quay đầu lại, lông mi không tự chủ được run lên.