Khiêu Khích (3P)

Chương 7: Mập mờ (1)

Editor & Beta-er: moè Sana

Ông trời không chiều lòng người, cơn mưa tầm tã ập đến.

Chiếc váy voan tutu trắng noãn của Ôn Hạ bị nước mưa thấm ướt, dính sát vào da thịt mềm mại, tránh mưa dưới mái hiên, ánh mắt Chu Tháp né tránh chỉ trong nháy mắt, cởϊ áσ khoác ra, cẩn thận khoác lên người Ôn Hạ, da thịt chạm vào nhau, hơi thở ấm áp phả lên mặt, trong không khí ẩm ướt lạnh lẽo có vẻ đặc biệt ấm áp.

Chu Tháp thấy cô có vẻ mất tự nhiên, khẽ mỉm cười: “Cậu thật thích thẹn thùng.”

Trên người Ôn Hạ dính nước mưa, mặc dù quần áo lạnh lẽo dính vào người, nhưng nội tâm lại nóng bỏng không chịu nổi, nhớ tới dáng vẻ thô bạo và cuồng dã của Tả Thương lúc ở trên giường, cô luôn không kiềm chế được mà liên tưởng đến Chu Tháp, lúc anh làʍ t̠ìиɦ sẽ có động tác gì.

Mưa dần tạnh, đường xuống núi cũng trở nên lầy lội, trái cây được Chu Tháp cho vào trong túi, anh hơi khom lưng, Ôn Hạ sửng sốt, trong lòng khẽ run lên, nhớ tới tình cảnh vô tình tiếp xúc da thịt lúc nãy, cô quấn lấy chiếc áo thuộc về anh ở trên người, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Không cần, tôi tự đi bộ xuống được.”

Chu Tháp nhìn chằm chằm vết bùn vàng khè dính trên đôi giày màu trắng của cô, khóe miệng mang theo nụ cười: “Giày của cậu ướt cả rồi, phía trước càng có nhiều nước bùn hơn.”

Ôn Hạ không phải người già mồm cãi láo, liếc mắt nhìn tấm lưng của anh, tuy không cường tráng và rắn chắc bằng Tả Thương, nhưng cũng mang đến cho người ta cảm giác rất ấm áp.

Cô không thể khống chế suy nghĩ, sức lực của anh so với Tả Thương, sẽ như thế nào.

Cô cúi người xuống ôm lấy cổ anh, hai cơ thể ấm áp dán vào nhau, bầu ngực tròn trịa áp lên chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt của anh, trên người anh thoang thoảng mùi gì đó nhàn nhạt, hình như là mùi nước giặt, nhưng càng giống như mùi nước hoa.

So với Tả Thương, Chu Tháp quả thật tinh tế hơn nhiều.

Cô cúi đầu nhìn mái tóc ngắn đen nhánh dày đặc của anh, bàn tay nóng bỏng của anh áp lên làn da mềm mại của cô, trái tim cô đập thình thịch loạn xạ.

Ôn Hạ có thể cảm giác được sự mập mờ giữa hai người, anh thích mình?

Nhưng cô là vợ của Tả Thương, anh là anh em của Tả Thương.

Mối quan hệ này khiến cô có chút không thoải mái, trái tim đột nhiên đau nhói.

*

Trở lại trong xe, Chu Tháp đưa tấm chăn nhung qua cho cô, cô lau tóc, phát hiện ánh mắt của anh nhìn chằm chằm ngực mình, cô hồ nghi cúi đầu nhìn, có lẽ do vừa rồi được anh cõng, cọ qua cọ lại tuột mất cúc áo trước ngực.

Cô nghiêng người, cài lại cúc áo.

Chu Tháp hơi xấu hổ nghiêng đầu, ho khan một tiếng: “Xin lỗi, tôi”

Ôn Hạ ngắt lời anh: “Không sao không sao, chúng ta mau trở về đi, lát nữa chắc sẽ mưa to.”

Cô muốn bầu không khí mập mờ, rồi lại sợ bầu không khí trở nên mập mờ.

Chu Tháp khởi động xe, ngón tay gõ gõ vô lăng, hỏi Ôn Hạ: “Sau khi trở về còn hoạt động gì nữa không?”

Ôn Hạ nhìn tin nhắn của Tả Thương gửi tới trên màn hình điện thoại, ‘đêm nay trở về’.

Cô khó xử nhìn Chu Tháp, không có ý định nói dối, thành thật nói: “Tối nay Tả Thương sẽ trở lại.”

Chu Tháp sững người trong giây lát, quần áo ướt sũng nước mưa, mang đến xúc cảm lạnh lẽo cho cơ thể, hệ thống sưởi ấm dường như không có tác dụng gì.

“Ừm, Tả Thương rất ít khi trở về, cậu phải ở bên cậu ta cho thật đã.”

Không biết vì sao, Ôn Hạ nghe giọng điệu của anh, cảm thấy anh giống như đang ghen tỵ cùng thất vọng, khóe miệng nhếch lên nụ cười say lòng người, làm bộ tuỳ ý hỏi: “Tôi mời cậu ăn trưa nhé.”

Chu Tháp nghiêng mặt nhìn cô, trong mắt anh tràn ngập dịu dàng: “Cậu về trước thay quần áo đi.”

Trong đôi mắt dịu dàng của anh không chứa chút ham muốn tìиɧ ɖu͙© nào, Ôn Hạ nhìn chăm chú chiếc váy liền màu trắng ướt sũng của mình, lòng tràn đầy vui sướиɠ, nếu là Tả Thương, vừa rồi anh đã làʍ t̠ìиɦ trong xe luôn rồi.

Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại di động rung lên, là tin nhắn của Tả Thương?

Ôn Hạ không trả lời tin nhắn của anh, mà tắt màn hình điện thoại, quay đầu nói với Chu Tháp: “Dáng người Tả Thương và cậu không khác nhau nhiều lắm, trên người cậu cũng ướt cả rồi, nếu không đến chỗ tôi, thay quần áo rồi đi ăn cơm.”

Chu Tháp kinh ngạc nhìn cô, phải biết rằng một người phụ nữ mời đàn ông về nhà đại biểu cho cái gì, nhưng Chu Tháp chắc chắn rằng Ôn Hạ không hề có ý đó.

Anh nhìn Ôn Hạ, đáng lẽ nên từ chối nhưng không hiểu sao lại gật đầu.

*

Ôn Hạ từ trong phòng ngủ lấy ra bộ quần áo còn chưa tháo mác của Tả Thương đưa qua: “Tả Thương thường xuyên không ở nhà, quần áo này còn chưa từng mặc.”

“Tôi đi tắm đây.” Chu Tháp đánh giá cách trang trí trong phòng, hồi Tả Thương cưới Ôn Hạ, bởi vì không có thời gian, nên việc trang trí nội thất vẫn do một tay anh lo liệu.

Trên mặt Ôn Hạ hiện lên một vệt đỏ khó có thể che giấu: “Ừm, trong phòng tắm có đồ dùng một lần.”

Chu Tháp nhìn dáng vẻ mềm mại quyến rũ của cô, bên trong cơ thể anh có những ham muốn kỳ lạ đang kêu gào, không tiếp tục lượn quanh nữa, bước vào phòng tắm, trong phòng tắm có mùi thơm thoang thoảng, tươi mát như một thiếu nữ, anh hít vào một hơi, vô thức vuốt ve côn ŧᏂịŧ đã vểnh lên của mình.

Anh chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ thích vợ người ta, càng không nghĩ tới vợ người ta là lão bà của Tả Thương.

Ôn Hạ nhìn về phía phòng tắm, sẽ nghĩ đến cảnh tượng Tả Thương cᏂị©Ꮒ cô chết đi sống lại ở trong đó, cũng sẽ tưởng tượng đến hình ảnh trần trụi của Chu Tháp đứng trong đó tắm rửa.

Cô muốn đi tắm, nhưng lại sợ lúc Tả Thương đi ra không thấy cô sẽ đi tìm.

Cô nhìn quanh bốn phía, muốn ở cùng một chỗ với Chu Tháp, nhưng lại lo lắng chính mình không nắm giữ được giới hạn, làm ra chuyện gì đó khác người, khiến Chu Tháp chán ghét, hoặc phát sinh chuyện gì đó vượt quá giới hạn thừa nhận của bản thân.

Cứ miên man suy nghĩ một hồi, Ôn Hạ vẫn tắm nhanh thần tốc, thay một bộ quần áo, hai gò má bị hơi nước ấm hun đến mức hồng hồng, Chu Tháp vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cặp đùi thon dài trắng nõn của cô, xuống chút nữa, đôi chân nhỏ xinh xắn đáng yêu của cô khiến cho cảm xúc thật vất vả mới bình phục của anh, khí nóng lại hừng hực bốc lên.

“Tôi đi thay quần áo, cậu chờ một chút nhé.”

Khóe mắt Chu Tháp liếc qua khuôn mặt mềm mại nõn nà của cô: “Ừ.”

Ôn Hạ cảm thấy Chu Tháp và Tả Thương có nhiều điểm rất giống nhau, chẳng hạn như giọng điệu trả lời đều mang theo vài phần lãnh đạm, là loại lãnh đạm không chút đếm xỉa tới, trong trẻo lạnh lùng xen lẫn chút cấm dục.

Bất đồng với Chu Tháp chính là, lúc Tả Thương nhìn cô sẽ có ham muốn mãnh liệt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu du͙© vọиɠ trong anh, ánh mắt trắng trợn thường sẽ khiến cô trở nên thèm khát.

Vừa rồi cô cố ý mặc váy ngủ bằng lụa, chất vải bóng loáng ôm sát vào da thịt, nếu là Tả Thương, đã sớm xông lên nhanh như hổ đói vồ mồi.

Trong mắt Chu Tháp hiện lên vẻ kinh diễm, khiến trong lòng cô có chút đắc ý, cũng có chút xúc cảm kỳ quái.

Ôn Hạ thay quần áo xong, tiện thể trang điểm nhẹ, cũng không lâu lắm, khi cô đi ra, Chu Tháp đang đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại với ai đó xong.

Chu Tháp thấy cô mặc chân váy rút dây hai bên ôm sát cơ thể, tất da đen quấn quanh đôi chân nhỏ nhắn, nửa thân trên là một chiếc áo phông đơn giản và thanh lịch, toàn thân cô là vẻ đẹp thuần khiết đầy mê hoặc.

Ôn Hạ cũng không thường xuyên mang tất da đen, mỗi lần Tả Thương nhìn thấy tất da đen, mắt anh đều sáng lên, ngón tay luôn nhẹ nhàng khều tất cô lên, gợϊ ȶìиᏂ dán vào tai cô, nói những lời mập mờ.

Khi cô nhìn thấy tất da trong tủ quần áo, rất muốn nhìn xem phản ứng của Chu Tháp, vẻ mặt anh hơi sửng sốt, có chút ngốc nghếch, khóe miệng Ôn Hạ không kìm được mà cong lên: “Chúng ta đi thôi.”

*

Bầu không khí trong nhà hàng Nhật Bản vô cùng tốt, thích hợp cho nam nữ trẻ tuổi nói chuyện yêu đương, đôi bên yêu thích lẫn nhau.

Chu Tháp và Ôn Hạ được sắp xếp vào một phòng riêng nhỏ, sau khi phục vụ giới thiệu xong thực đơn, lúc đóng cửa lại, lòng bàn tay Ôn Hạ hơi đổ mồ hôi, trái tim đập loạn xạ.

Chu Tháp nhìn khuôn mặt trắng noãn non nớt của cô hơi ửng đỏ, đôi mắt ngấn nước lén lút nhìn anh lại thẹn thùng đáng yêu, nhìn như tùy ý, lại giống như đang cố ý dụ dỗ.

Hai người trò chuyện xung quanh vấn đề về Tả Thương, đối với Tả Thương, Ôn Hạ cũng không hiểu rõ lắm.

Hồi trung học, ánh mắt cô không dừng trên người Tả Thương, hồi đại học lại không liên lạc gì với nhau, ký ức thực tập năm ấy cũng chẳng tốt đẹp chút nào.

Ôn Hạ có thể nghe ra Chu Tháp rất kính trọng Tả Thương, không khỏi có sự nhận thức mới về anh.