Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Được Lão Đại Bệnh Kiều Nuôi Dưỡng

Chương 36: Trong cơn giận dữ

  Bùi Dật thực sự mong chờ nó.

Nguyên Tống quỳ xuống khóc lóc trước mặt hắn để cầu xin sự giúp đỡ.

Nhất định sẽ đáng yêu cực kì.

Giống như mèo nhà bị rút móng, chỉ có thể ngây thơ kêu meo meo.



Nguyên Tống trốn trở lại phòng, vừa đi tới cửa, phát hiện cửa tre có một khe hở, có thể nghe thấy bên trong truyền đến một âm thanh nhàn nhạt.

Là giọng nói của Thời Gia, rất nhẹ, gấp gáp, mang theo xấu hổ buồn bực cùng hơi nước.

"Đừng ở chỗ này..."

"Tống Nhi và Bùi Dật đều ở đây, nếu bọn họ trở về bắt gặp thì sao?"

Đầu óc Nguyên Tống hỗn loạn, tay đang đặt trên cửa đột nhiên khựng lại.

Sau đó, một thanh âm quen thuộc khác cười nói: "Cậu không thích ở bên ngoài sao?"

Giây tiếp theo, có một tiếng nức nở nhanh chóng từ Thời Gia, và tiếng quần áo bị xé toạc.

"Cậu rất kích động a, Thời Gia." Tần Văn ngả ngớn cùng phóng đãng nói, tựa hồ đang giễu cợt "Cậu ngày hôm qua lại đi gặp bạch nguyệt quang trước kia của cậu sao?"

Thời Gia đang khóc, thanh âm rất nhỏ, nhưng lại có tàn nhẫn "Không phải chuyện của anh, Tần Văn, anh quan tâm tôi như vậy sao? Chẳng lẽ là thích tôi sao?"

Anh ta cười chế nhạo hai tiếng "A, thật là kỳ lạ."

Tần Văn đột nhiên xấu hổ buồn bực gầm nhẹ một tiếng "Cậu cho rằng mình là ai? Tôi chỉ muốn nói với các người, cơ thể cũng bán hết rồi, cũng đừng khổ thân chết vì sĩ diện, là điếm mà lập đền thờ, cậu có thấy mình tiện hay không? "

Bàn tay đang đặt trên khung cửa của Nguyên Tống hoàn toàn đông cứng lại.

Tất cả những gì cậu biết được hôm nay, giống như một đôi bàn tay to lớn tàn ác xé nát mọi thứ trước mặt cậu mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.

"Rầm" một tiếng, cậu nghiến răng đá tung cánh cửa, cánh cửa nặng trịch đập vào tường một tiếng.

Cậu tức giận sải bước đi vào trong phòng, khi nhìn thấy quần áo hỗn độn bên trong, sắc mặt cậu lập tức trở nên vô cùng tối sầm.

Mà trong góc có hai người, lúc này mới bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Tống.

Tần Văn áo sơ mi hơi mở ra, trên miệng bị cắn một vết lớn, có tia máu chảy ra, lúc này một tay hắn nắm cổ tay Thời Gia, tay kia cầm cà vạt trói cổ tay Thời Gia.

Còn Thời Gia thì bị ấn trên chiếc ghế dài thấp, nửa người trên quần áo bị xé rách, đầu tóc rối tung, hai mắt đỏ rực, trên cổ còn có vết đỏ lốm đốm.

Đáng thương cực kì.

Nguyên Tống trong lòng lửa giận, sắc mặt đen lại, trực tiếp một quyền đấm vào Tần Văn, Tần Văn tự nhiên cũng không chịu thua kém.

Hai người liền đánh nhau.

Nắm đấm như xé gió đan xen lại sắc bén.

Nguyên Tống hung ác nói: "Anh bị ngu à? Anh không thấy Thời Gia không muốn sao?"

Tần Văn đuôi mắt có vết bầm tím, trong mắt lộ ra châm chọc trào phúng "Không muốn? Hắn có tư cách không muốn sao?

Đúng vậy, cậu và Thời Gia là bạn? Vậy thì cậu có biết Thời Gia đã từng làm gì không? "

Nguyên Tống sửng sốt và chế nhạo "Không phải việc của anh."

Tần Văn phun ra một ngụm máu tươi cùng nước bọt, lạnh lùng nhìn Nguyên Tống "Cậu nghe nói qua MB?" (money boy)

"Đúng rồi, cậu cùng Bùi Dật không phải có loại quan hệ đó sao?" Anh ta tặc lưỡi "Đều là loại mặt hàng dành cho đàn ông, cậu làm sao kiêu ngạo như vậy a? Bùi Dật nhiều năm như vậy đều như một tên hòa thượng.

Cậu có thể khiến vị hòa thượng này trở lại phàm tục, đó cũng là một phương pháp siêu phàm."

Tần Văn đột nhiên nở nụ cười "Tiến vào trường học cũng không dễ dàng a? Xem ra Bùi Dịch rất thích cậu."

"..."

Tâm trạng vốn đã hỗn loạn của Nguyên Tống lại bị quấy rầy bởi những lời lẽ hằn học.

Cậu không khỏi cho rằng mình là do Bùi Dật nhặt về, nhưng cậu mất trí nhớ, không có giá trị gì, nhưng Bùi Dật vẫn như cũ nuôi nấng cậu, thậm chí vì cậu làm nhiều như vậy.

Chẳng lẽ Bùi Dật thật giống như Tần Văn nói, chỉ muốn coi cậu như một món đồ chơi, cho nên cậu được nuôi nấng cẩn thận, khi muốn thưởng thức thì sẽ rửa sạch rồi bày ra.

Vậy chính xác cậu là gì? Chỉ là vật nuôi? Hay chỉ là một món đồ chơi trông đủ đẹp và có thể bán được?

Bùi Dật là người như thế nào?

Hắn đối với cậu ôn nhu đoan chính, tựa hồ chưa từng vì chuyện gì mà đâm ra mất bình tĩnh lớn tiếng với cậu, thậm chí trả nhiều tiền như vậy để mua bằng cho mình, nhưng hắn cũng không nói cho cậu biết cái gì.

Giống như không muốn gì cả.

Cậu luôn nghĩ rằng Bùi Dật thích cậu, thích đến cầu mà không được.

Nhưng bây giờ nối nhiều thứ lung tung rối loạn lại với nhau, cmn đây mà là thích cái gì?

Thích chính là có du͙© vọиɠ, muốn đối phương cũng thích mình, mà hành động của Bùi Dật cùng lắm chỉ là nuôi nấng một sủng vật hợp ý mà thôi.

Lâu nay đều là do mẹ nó thiếu gia đã tự mình đa tình?

Ha.

Cậu nhướng mày, đôi mắt đào hoa xinh đẹp sắc bén tràn đầy địch ý, cậu túm lấy cổ áo của Tần Văn, hung ác nói: "Đừng có chế giễu tôi!"

“Là Bùi Dật cầu xin để ở bên cạnh tôi” Cậu trầm giọng nói, áp chế mắt thường có thể thấy được kinh hoảng “Đừng nói nhảm nữa!”

Tần Văn cười nói: "Nguyên Tống, cậu thật đáng thương."

"Bị lừa thành như này? Cậu biết không? Kỳ thật lúc đầu. . ."

Nguyên Tống không thèm nghe nữa, trực tiếp đấm vào mũi Tần Văn "Câm miệng cho tôi!"

Tần Văn nghiêng đầu, cú đấm suýt sượt qua má chảy máu.

Nguyên Tống thậm chí không nhìn anh ta, cậu lấy một chiếc áo khoác khá to, quấn Thời Gia một cách thô bạo và quấn chiếc khăn quanh cổ Thời Gia.

Thời Gia sắc mặt tái nhợt, đuôi mắt đỏ hoe, vô cùng phức tạp nhìn Nguyên Tống, mở miệng nói: "Nguyên Tống. . ."

Nguyên Tống nghiến răng, thật sâu nhắm mắt lại, vỗ vỗ lưng Thời Gia "Yên tâm đi, Tần Văn chỉ là một tên ngốc, mặc kệ hắn, đi thôi."

Cậu nắm lấy cổ tay của Thời và sải bước đi.

Đằng sau hai người, Tần Văn kỳ quái nhìn bóng lưng của họ, lắc đầu đầy ẩn ý.

Nguyên Tống bước những bước dài, như thể có một con quái vật đang đuổi theo cậu từ phía sau, sân nhỏ của nhà bếp riêng được bài trí trang nhã, có một bức tường ngăn cách sân nhỏ với quầy lễ tân phía trước.

Bức tường được ngăn cách bởi một cánh cửa cong bằng gỗ Nanmu vàng.

Hôm nay, Thời Gia giống như một con rối đồ chơi chỉ có thể bị người khác thao túng, nhiệm vụ anh đảm nhận là không từ chối, tùy người sắp xếp, không can thiệp vào sự tình đang phát triển.

Nhưng vào lúc này, anh lại bị Nguyên Tống mạnh mẽ cứu ra, sau đó không chút oán hận dẫn đi, Thời Gia đôi mắt đang đờ đẫn đột nhiên hoảng hốt khi ra tới cửa.

Anh ta dừng bước, khi Nguyên Tống nhìn sang, anh ta nói: "Em ... em không cảm thấy ghê tởm sao?"

"Cái gì?"

Thời Gia nhẹ nhàng nói "Đó là công việc MB của tôi, xin lỗi ... Tôi đã không nói với em."

Bầu không khí ngưng động một lúc.

Ngay tại lúc Thời Gia đang muốn chuyển chủ đề, Nguyên Tống đột nhiên hừ lạnh một tiếng "Thời Gia, lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa hiểu tôi sao?"

"Ah?"

Nguyên Tống nhướng mày "Chỉ cần anh trở thành bạn của Nguyên Tống tôi, không quan tâm anh đã làm ra chuyện gì, tôi đều sẽ chấp nhận."

Cậu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Thời Gia, đột nhiên mỉm cười, nụ cười vừa khoa trương vừa liều lĩnh, không chút che giấu "Anh gọi tôi là ngây thơ hay ngu ngốc cũng không sao cả, ngay cả khi người đó gϊếŧ người, tôi cũng sẽ đến giúp đỡ a.

Hơn nữa, anh chỉ ngủ với vài thằng đàn ông thôi, thì đã là cái rắm gì? Còn tưởng sẽ làm ghê tởm đến tôi? Anh đừng tưởng bở nhá! "

"Nguyên Tống..."

Thời Gia thanh âm rất nhỏ "Nguyên Tống, em làm sao tốt như vậy?"

Nguyên Tống nhe răng "Anh cmn giờ mới biết thiếu gia sao? Nào, đừng buồn nữa, chúng ta rời cái nơi chết tiệt này trước đi."

Khi cậu nói những lời vừa nói, cậu đột nhiên suy nghĩ rõ ràng.

Cho dù họ Bùi lúc đầu thật sự không thích cậu, vậy thì sao?

Nếu họ Bùi là một thằng ngốc, nếu hắn không thể hiểu được thì sao? Dù sao thiếu gia cũng đã nhận hắn, tự nhiên không nỡ vứt bỏ tên chó ngu này.

Nguyên thiếu gia quá tuyệt vời, quá tốt, mọi người yêu mến, hoa gặp hoa nở, ai lại không thích một thiếu gia hoàn hảo như vậy? ( tự tin dữ dị chùi:> )

Nếu thật sự không được, thiếu gia sẽ trực tiếp theo đuổi hắn, tên Bùi Dịch này có thể chịu nổi sao?

Còn có thể chịu được một cậu thiếu gia hoàn hảo lạt mềm buộc chặt, muốn từ chối? Có thể không bị thiếu gia chơi đến dục tiên dục tử sao!?

Điều này chắc chắn là không thể!

Nguyên Tống suy nghĩ cẩn thận, vui mừng khôn xiết, quàng tay qua vai Thời Gia, thản nhiên bước ra ngoài và hỏi chuyện phiếm: " Tên ngu ngốc Tần Văn đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tâm trạng buồn bã ban đầu của Thời Gia cũng bị nụ cười như mặt trời nhỏ của Nguyên Tống kéo lại "Hôm qua kim chủ lần trước của tôi nói có đồ bỏ quên ở chỗ anh ấy, nên tôi đi lấy."

"Lúc đó tôi và anh Giang vừa ra khỏi nhà thì đυ.ng phải Tần Văn, không biết vì sao Tần Văn đột nhiên nổi điên, nhất định muốn đánh anh Giang."

Nguyên Tống lập tức hả hê khi người gặp nạn "Đây là ghen tị đó!"

Thời Gia vừa nói, bị Nguyên Tống theo bản năng dẫn đến cửa, sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên tái nhợt, anh ta còn chưa kịp đưa Nguyên Tống đi.

Sau đó, cậu nghe thấy một giọng nam lanh lảnh cất lên: “ Bùi tổng, nghe nói bên cạnh anh có một người tình nhỏ xinh đẹp.

Anh có thể nhịn đau một chút cho chúng tôi nếm thử một cái gì đó mới mẻ được không? "