Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Được Lão Đại Bệnh Kiều Nuôi Dưỡng

Chương 35: Khi đang khóc vẫn xinh đẹp như thế

 "Mệt sao?"

Trời càng ngày càng lạnh, Bùi Dật mặc một chiếc áo khoác dài, đứng bên cạnh chiếc xe nhìn vô cùng bắt mắt trước cổng trường đại học tấp nập người qua lại.

Nguyên Tống đeo một chiếc cặp đi ra, chiếc áo len trắng và quần jean của cậu tràn đầy khí chất thuần khiết.

Cậu đang kéo khăn quàng quanh cổ với vẻ mặt lạnh lùng ghét bỏ, nhưng khi quay đi, cậu nhìn thấy bóng dáng của Bùi Dật, và bước chân của cậu có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhanh hơn vài bước.

“Mệt quá.” Cậu ném cặp sách cho Bùi Dật, mở cửa ở ghế phụ rồi bước lên, thoải mái dựa lưng vào ghế “Đại ca sắp chết đói rồi, mau đưa đại ca đi ăn nhanh lên!"

Bùi Dật ánh mắt dịu dàng, đem khăn quàng cổ bị cậu ném ra cất đi, ngồi vào ghế lái khởi động xe "Thi xong thế nào?"

Nguyên Tống khinh thường liếc hắn một cái, nhướng mày tự đắc "Còn cần phải hỏi sao?"

Những thứ cậu bị Bùi Dật ép học lâu nay cơ bản là đủ, chưa kể cậu có khiếu âm nhạc bẩm sinh, từ tiểu học cậu đã sáng tác nhạc và các loại nhạc cụ.

Trí nhớ đang khôi phục từ từ, mấy thứ này tự nhiên cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.

Huống chi giáo sư khoa âm nhạc rất coi trọng cậu, việc đậu kì thi đã chắc như đinh đóng cột

Bề ngoài cậu tỏ ra thờ ơ, nhưng thực ra trong lòng lại rất coi trọng kỳ thi này.

Rốt cuộc, Nguyên thiếu gia là người của Bùi Dật! Cậu có thể tệ hơn Bùi Dật không? Dĩ nhiên là không!

Một ngày nào đó, cậu sẽ khiến cẩu nam nhân họ Bùi này tự nguyện gọi cậu là chồng!

Hahahah

Bùi Dật nhìn thấy khuôn mặt của cậu từ đỏ đến trắng bệch, thậm chí còn hừ hừ một mình, nhướng mày cười đắc ý, như thể cậu đang diễn một vở kịch vậy.

Hắn nhìn cậu căng thẳng trông rất đáng yêu "Em bé đang nghĩ gì vậy?"

Nguyên Tống còn chưa kịp suy nghĩ theo bản năng nói: "Chồng."

Nguyên Tống "..."

Oh no.

Bùi Dật còn chưa kịp phản ứng, cậu đã nghiêm mặt lại, ấn xương ngón tay phát ra tiếng răng rắc, đối với Bùi Dật lễ phép cười nói: "Vừa rồi anh nghe được cái gì?"

Bùi Dật rất thức thời "Tôi không nghe thấy gì cả—"

Nguyên Tống nghe thấy Bùi Dật cười khúc khích nói: "Chồng."

"..."

"Ra khỏi đây đi, tên khốn!!!"

Bùi Dật trêu chọc mèo con, lập tức cúi người dỗ dành người ta "Xin lỗi cục cưng, đều là lỗi của tôi."

Nguyên Tống trợn to hai mắt.

Trong xe có tiếng nhạc nhẹ êm dịu, Nguyên Tống tâm tình đang tốt đột nhiên ngâm nga một bài để chọc tức "Này, đàn ông chân chính làm sao có thể sợ lạnh.

Mới sớm anh đã mặc chiếc áo khoác như vậy, cơ thể thật mảnh mai."

Bùi Dật cười thầm "Không bằng Nguyên Tống."

Nguyên Tống "."

Tên cẩu nam nhân này nhất định đang cười vì khăn quàng cổ của cậu! Nhất định là!

Hazz.

Tại sao cậu lại quàng khăn, tất cả là lỗi của Bùi Dật!

Tối hôm qua Bùi Dật uống say chuếch choáng, cậu chỉ là lắc lư lải nhải vài câu xem náo nhiệt, nhưng cuối cùng người này tựa hồ phát điên, ôm cậu liền... mυ'ŧ.

Mυ'ŧ|Hắn quả nhiên là một tên đại quỷ!

Tôi không phải là một cái ống hút!

Nguyên Tống muốn trợn mắt khi nghĩ đến điều này, nhưng tim cậu đập rất nhanh, điều này rất kỳ lạ.

Ong một tiếng.

Cậu liếc nhìn điện thoại và nói: "Gia Gia sẽ đến ngay."

Nụ cười dịu dàng trên khóe môi Bùi Dật vẫn còn, nhưng ánh cười trong mắt hắn đã hoàn toàn biến mất, trở nên u ám và điên cuồng.

Hắn nói một cách thản nhiên "Ồ? Thật à? Thật là trùng hợp—"

Sau ba tháng chuẩn bị, vở kịch cuối cùng cũng sắp bắt đầu.

Hắn không thể chờ được nữa.

Họ tìm đến một căn bếp riêng nằm khuất sâu trong chợ, cảm nhận được sự yên bình giữa những xô bồ, tấp nập, tường đỏ ngói xanh rất đẹp.

Hai người vừa được tiếp đón, Thời Gia đã xuất hiện ở góc ngõ, ánh mắt thâm thúy trầm mặc một hồi, cuối cùng gọi một cuộc điện thoại.

Hồi lâu mới nghe được tiếng chuông bên kia, giọng điệu lạnh lùng, chỉ nói không rõ ràng: "Anh hứa với em."



Nguyên Tống thấy Thời Gia thì rất vui vẻ, kéo Thời Gia đi một vòng và hỏi anh ấy hôm qua ăn gì, rồi hỏi rau của mẹ anh ấy thế nào.

Thời Gia đã thích Tống Tống từ khi còn nhỏ, Tống Tống có nét đáng yêu của trẻ con, không phải sự ngây thơ và ngốc nghếch mà là sự bướng bỉnh đó.

Nhận định ai ngốc nghếch liền đối xử với người đó rất tốt, thích cái gì liền vẫn luôn kiên trì.

Thời Gia không biết cách đọc khuông nhạc, cũng như không thể hiểu được thiết kế hòa âm của dàn nhạc trưởng.

Nhưng anh ấy vẫn nghe một cách thích thú, Nguyên Tống dường như đang ở trong khoảng không gian thuần khiết nhất trong thế giới của người lớn, có thể nhìn thấy sự tồn tại của điều không tưởng trên người cậu ấy.

Ăn được một nửa, Bùi Dật nhận điện thoại đi ra ngoài, hồi lâu không có trở lại.

Nguyên Tống chậc lưỡi, nhìn cửa mấy lần, xác định tên cẩu nam nhân này còn chưa trở về, cầm một điếu thuốc đi ra ngoài "Gia gia, ta đi ra ngoài hút một điếu."

Hôm nay cậu rất vui, kỳ thi diễn ra tốt đẹp, được bạn bè và Bùi Dật vẫn luôn đồng hành bên cạnh.

Hơn nữa, lần trước Bùi Dật bởi vì cậu mà bị thương, cậu vẫn luôn có chút dính người cùng tin tưởng Bùi Dật.

Nếu hai người ở cùng một chỗ, không thấy được bóng của Bùi Dật, cậu sẽ cảm thấy có chút khó chịu cùng lo lắng.

Thời Gia gật đầu, cong cong đôi mắt, lời nói có chút kỳ lạ: "Từ nay ít hút thuốc hơn, nếu không sẽ không ai quan tâm đến em, em sẽ nghiện thuốc lá mất thôi, cơ thể em sẽ suy yếu."

Nguyên Tống nhướng mày cười lạnh, tiến lên ôm cổ Thời Gia “Tiểu Gia Gia, đừng làm như chúng ta sinh tử chia lìa, không gặp lại nữa.

Hơn nữa, cái gì mà không ai quan tâm, con chó điên họ Bùi kia, tôi thấy hắn du͙© vọиɠ khống chế quá lớn, mỗi ngày đều quan tâm cái này cái kia của thiếu gia..."

Cậu bướng bỉnh và kiêu ngạo, nhưng trên thực tế, đôi mắt to như hoa đào của cậu chứa đầy nụ cười, và vành tai còn có chút đỏ.

Sau khi phát hiện Thời Gia đã lâu không nói chuyện, cậu ho vài tiếng và chuyển chủ đề: "Này, anh và tên bác sĩ lang băm đó thế nào rồi?"

Thời Gia nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ cong mắt, ôn nhu cười nói: "Chính là như vậy."

“Yo, thật không thể tin được.” Nguyên Tống nháy mắt “Hôm qua lúc gọi điện cho cậu tôi đã nghe được một chuyện rất kinh khủng.”

Cậu bỏ lại mấy câu không muốn hút thuốc, quay người xua tay, rồi ngậm điếu thuốc trên miệng chuồn đi.

Nguyên Tống đi dạo bên ngoài, nhưng không tìm thấy bóng dáng quen thuộc đó, cuối cùng, khi cậu đang mệt mỏi ngồi xổm bên cạnh giàn trồng hoa hút thuốc, cậu nghe thấy giọng nói của Bùi Dật và ... thầy của mình.

Cậu cau mày có chút bối rối.

Giọng nói của hai người bên kia ngắt quãng, nhưng Nguyên Tống mơ hồ có thể nghe một chút.

"Bùi tiên sinh, ngài xem, hiệu trưởng của chúng ta nói thư viện đã lâu không sửa chữa, sách bên trong quá ít..."

"Việc thành lập hạng mục đã được duyệt, đi tìm trợ lý của tôi và nhờ cậu ấy tiếp quản hoạt động vốn tiếp theo."

Nguyên Tống cau mày, dự án thư viện?

Bùi Dật muốn quyên góp tiền cho trường để xây dựng lại thư viện?

Mặc dù hơi lạ, nhưng có vẻ như là ... sau khi công thành danh toại trở lại báo đáp trường học cũ?

Cậu cau mày khó chịu, Bùi Dật là một tên cẩu nam nhân nhưng có một trái tim mềm yếu, nhà trường không nghĩ rằng Bùi Dật ngu ngốc, họ chỉ cho rằng hắn là kẻ coi tiền là rác, mới cố tình khóc lóc đáng thương để lừa tiền hắn ta.

Nghĩ đến đây, cậu có chút buồn bực.

Bùi Dật là người đàn ông của cậu, hắn chỉ có thể bị bắt nạt khi người bắt nạt là cậu, còn những người khác thì đừng hòng nghĩ đến. Nhưng-

Vừa mới đứng dậy, liền nghe thấy giáo sư âm nhạc nói: “Nhờ có Bùi tiên sinh hỗ trợ, hạng mục thư viện mới có thể triển khai thuận lợi.

Hiệu trưởng của chúng tôi hứa sẽ giúp cậu hoàn thành các yêu cầu của cậu. "

Giọng nói trầm ấm quen thuộc truyền đến "Ừm, tôi không muốn người thứ ba biết việc tôi bỏ tiền mua bằng đại học cho Nguyên Tống."

"Cậu coi trọng Nguyên thiếu như vậy, còn vì cậu ấy trả giá nhiều như vậy, sao không trực tiếp nói cho cậu ấy biết? Nguyên thiếu nhất định sẽ rất cao hứng."

Cậu nghe thấy Bùi Dật cười khẽ một tiếng, giọng nói dịu dàng và cưng chiều.

Nguyên Tống gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hiện tại của Bùi Dật, đó phải là một nụ cười có chút bất đắc dĩ lại dịu dàng, đôi mắt hơi cụp xuống.

Bùi Dật nói: "Bé của tôi vẫn còn nhỏ không thể chịu được đòn đả kích như vậy. Tôi muốn bảo vệ em ấy nhiều hơn."

Trong đầu Nguyên Tống vang lên một tiếng, máu gần như chảy ngược.

Mua bằng?

Có ý gì?

Bởi vì cậu rất rác rưởi, cho nên Bùi Dật quyên góp tiền để cậu đi học cái trường học kia?

Hoặc là Bùi Dật đơn giản là từ bỏ cậu, ngay từ đầu hắn chưa bao giờ tin rằng cậu có thể tự mình vượt qua kỳ thi, để tránh cậu làm phiền hắn ta khi cậu không đỗ, hắn đã giải quyết vấn đề trước một lần cho xong.

Cậu dường như bị xé thành hai nửa đẫm máu, các cơ quan nội tạng máu tươi đầm đìa lộ ra trong không khí lạnh giá.

Buồn cười chính là, mặc kệ vì bất cứ lý do gì.

Cậu-Nguyên Tống từ đầu đến cuối chỉ đang làm trò cười.

Ha, buồn cười làm sao.

Hóa ra cậu là rác rưởi.

Cậu đứng lên quá mạnh, điện thoại di động trong túi trượt xuống đất, phát ra tiếng động, trong khu vườn nhỏ yên tĩnh tiếng động phát ra rất lớn.

Giáo sư âm nhạc cao giọng "Ai?"

Nguyên Tống đứng ở thế khó, cậu hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên trống rỗng, thất thần đột ngột ngã xuống, cậu bám vào cành cây bên cạnh để ổn định thân hình.

Giáo sư nghe thấy tiếng sột soạt nhưng không có ai đứng dậy, ông càng thêm khó hiểu, định đi xem một chút.

Cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng của Bùi Dật phía sau nói: "Có lẽ ... đó là một con mèo hoang."

Khi Nguyên Tống nghe thấy giọng nói của hắn ta, trái tim cậu như bị một bàn tay lớn bóp chặt, bị ném vào máy xay thịt một cách tàn nhẫn để phun ra một cục máu và thịt.

Cậu liếc nhìn Bùi Dật, quay đầu và lặng lẽ rời đi.

Giáo sư nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn của Bùi Dật, vì vậy ông cũng rời đi.

Còn Bùi Dật thì vẫn đứng tại chỗ, hai tay đút vào túi quần, nhìn về phía Nguyên Tống rời đi, chậm rãi nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.

À, em yêu.

Khi đang khóc vẫn xinh đẹp như thế.

Hắn xoa chuỗi hạt phật bằng ngọc màu trắng trên cổ tay, nhàn nhã thì thầm: “Kiều Kiều của tôi, tôi phải kéo dài thêm một chút nữa——

Cuộc vui chỉ mới bắt đầu."