"A--" Nguyên Tống vươn chiếc đũa quá mức làm căng vết thương thâm đen ở thắt lưng, khuôn mặt đau đớn nhất thời tái nhợt.
"Sao vậy?"
Bùi Dật bước nhanh đến sau lưng cậu, cau mày cẩn thận cởϊ áσ choàng tắm ra, "Em bị thương ở đâu sao?"
Nguyên Tống chống cự, giật giật quần áo của anh, "Đừng, đừng, đừng! Anh làm gì vậy, anh, đừng hòng lợi dụng thiếu gia, anh!"
"..."
Bùi Dật cười giận dữ với tên ngốc nhỏ này.
Anh cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, nắm lấy cổ tay cậu vừa xách vừa kéo về phía sô pha.
Nguyên Tống bị sốc trước hành vi côn đồ này nên vô cùng sợ hãi khi bị ném lên chiếc ghế sofa êm ái.
Cậu nhanh chóng lùi về phía trong sofa, kiên quyết bảo vệ của hồi môn quý giá nhất của mình—sự trong trắng của một người đàn ông.
Một loạt động tác này khá nhuần nhuyễn, phảng phất đã luyện qua, Bùi Dật đứng ở trước sô pha nhíu mày, nhàn nhạt cười nói: "Lại đây."
"Dật à, không cần anh nhìn tôi như thế, tôi không sao!"
Nguyên Tống nắm chặt cổ áo của hắn, vẻ mặt cảnh giác chính trực nói: "Vươn vai một chút, chỉ cần cẩn thận chút sẽ không sao, đừng lo lắng cho tôi. . . . . .
Anh, anh, anh không bận gì sao? "
Bùi Dật cười nhẹ, hai tay đút vào túi, thái độ trịch thượng, "Còn cái gì quan trọng hơn Kiều Kiều? Ngoan, đừng làm loạn nữa."
Anh nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt của Nguyên Tống, trái tim như bị một bàn tay to bóp chặt, đau đến khó thở.
Hắn ta thực sự đã để Nguyên Tống bị thương trước mặt mình.
Đôi mắt phượng của Bùi Dật càng ngày càng lạnh, trong lòng như lửa đốt, anh nâng mắt nhìn khuôn mặt phản kháng của Nguyên Tống.
Môi mỏng của anh hơi hé mở, đáy mắt có chút địch ý, "Nguyên Tống, lại đây, đừng để anh nói lần thứ ba."
Nguyên Tống sẽ lắm mồm khi cậu ấy lo lắng, cậu ấy là kiểu người chỉ ăn mềm không ăn cứng .
Bùi Dật càng hung dữ hơn khi thấy Nguyên Tống chống lại mình, "Tại sao em lại nghe lời tôi? Em nghĩ em là ai?"
Bùi Dật trong mắt tà khí cùng u ám dâng lên, "Muốn cãi nhau sao?"
Hiện tại sắc mặt cậu rất khó coi, thân thể không thoải mái, có vẻ như đang thất thần, nói năng ngỗ nghịch bừa bãi: "Đi xa một chút, đừng nói chuyện với tôi."
Cậu nói xong liền cảm thấy hối hận, nhưng lại không đành lòng chịu thua, đành quay đầu lại với khuôn mặt tuấn tú ủ rũ thở hổn hển.
Tức giận.
Sau một khắc, Bùi Dật nhấc cả người cậu đến trước mặt hắn, bộ đồ trên người trong nháy mắt bị xé toạc kéo xuống vai.
Nguyên Tống không thể tin quay đầu nhìn hắn, điên cuồng giãy giụa khỏi sự xiềng xích của Bùi Dật, "Anh, anh điên rồi sao?"
Bùi Dật sắc mặt lạnh lùng, một tay nắm lấy cổ tay Nguyên Tống, mạnh mẽ áp chế không để cậu kháng cự ấn bả vai giữ cậu lại, tay kia đè lên vết thương đen kịt trên eo.
“Chết tiệt—” Nguyên Tống sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, thật sự rất đau, mẹ kiếp “Cút ngay!”
Dáng người của Nguyên Tống cao, da dẻ thanh tú. Làn da sau gáy và sau eo đều mịn màng, dưới vai là bả vai như sắp tung bay đôi cánh, sau đó vòng eo đột nhiên bị siết chặt, kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mức gần giống như một con dao vừa sắc bén lại quyến rũ.
Còn vết bầm tím dưới eo thì cực kỳ dễ thấy, chắc là bị vật cùn đâm vào người.
Bùi Dật sắc mặt trầm xuống, giữa hai lông mày lộ ra địch ý, đôi môi mỏng mím chặt, đưa tay đến gần vết bầm tím thì dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng sờ lên.
Đúng lúc này, người bị đè dưới thân đột nhiên run lên, hiển nhiên là chịu không nổi đau.
Điều này gần như đã đốt cháy tất cả cảm xúc đen tối trong lòng Bùi Dật, đôi mắt anh gần như đỏ ngầu, tăng thêm một chút khát máu hiểm ác.
Mối thù địch này đã bị đè nén trong lòng quá lâu, khi vô tình bộc phát ra ngoài, gần như là một đòn tấn công mạnh mẽ.
Hắn hít sâu một hơi, sau một hồi trầm mặc cụp mắt xuống, đột nhiên nở nụ cười, "Nguyên Tống, đau không?"
Nguyên Tống buộc phải để lộ vết thương, mất hết thể diện, giống như một con sói nhỏ bị thương cuối cùng cũng liều mạng chống cự khi bị bắt, một cái thúc cùi chỏ buộc Bùi Dật phải lùi lại nửa bước.
Khuôn mặt giãy giụa tới đỏ bừng, đôi mắt hoa đào mở to tràn đầy tức giận, thiếu chút nữa hét lên: "Bùi Dật, cút ra ngoài!"
"Tôi đi?" Bùi Dật vô cảm hừ một tiếng, nhân lúc Nguyên Tống không để ý đem cậu ép vào trong góc.
Lần này, hắn ta kéo 2 tay của Nguyên Tống ra sau rồi bắt chéo lại, một đầu gối đè lên lưng, khóa chặt Nguyên Tống.
Cả hai người đều đã hết hơi.
Nguyên Tống nghiến răng, quay đầu đi với đôi mắt đỏ hoe và im lặng.
Nhất thời không gian yên tĩnh đến lạ kỳ.
Bùi Dật nắm cằm cậu nâng lên, hai người nhìn nhau, "Nguyên Tống, nhìn anh."
Nguyên Tống nhìn chiếc gối ở góc dưới bên phải giả như không nghe thấy, cắn răng không nói gì.
Hai người im lặng một lúc.
Bùi Dật hít một hơi, giọng khàn khàn khó chịu, anh mệt mỏi cầu xin: "Nguyên Tống..."
Có thể là ngay lập tức, cũng có thể là rất lâu sau, Nguyên Tống mới chậm rãi đưa mắt nhìn người đàn ông đang ở gần.
Cậu thoát ra, thanh âm không còn rõ ràng, nhưng vẫn rất hung dữ và bướng bỉnh, "Nói."
Bùi Dật từ từ cúi đầu đến gần anh, Nguyên Tống có lẽ cũng mệt nên không né tránh, Bùi Dật áp vào chóp mũi của cậu.
Gần hơn, cậu còn có thể ngửi thấy mùi hoa cam giống nhau trên cả hai.
Bùi Dật đã rũ bỏ sự lười biếng luôn trùm lên người anh, áp suất không khí thấp khủng khϊếp, vài sợi tóc rủ xuống trên trán, trông anh có vẻ cực kỳ thù địch. Nhưng giọng nói lại chậm rãi trầm trầm, gần như lộ ra vẻ nhu nhược cầu xin: "Nguyên Tống, em đừng bướng bỉnh nữa được không... Tôi sẽ không làm em đau..."
Nguyên Tống cau mày nhìn anh, có lẽ là do hai người ở quá gần, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi run rẩy của Bùi Dật và những đường gân nổi trên cổ anh.
Bùi Dật dường như không nói nên lời, hít một hơi mới nói tiếp: "Nguyên Tống, anh... là bạn trai của em, em không thể yêu anh sao?"
"..."
Nguyên Tống đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Thật lâu sau.
Nguyên Tống thả lỏng thân thể căng thẳng, bĩu môi, gay gắt nói: "Muốn xem vết thương cũng được, phiền phức quá."
Bùi Dật dường như đang mỉm cười, nhưng không phát ra âm thanh nào khác, cẩn thận quan sát vết thương trên lưng Nguyên Tống.
Anh xem xong liền đứng dậy đi ra ngoài ban công gọi điện thoại: "Tôi kêu bác sĩ tới kiểm tra vết thương cho em, và cả chứng mất trí nhớ của em nữa."
Nguyên Tống cau mày, cậu luôn cự tuyệt việc đi khám bệnh, cảm thấy mất trí nhớ cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng bây giờ lại đuối lý nên chỉ có thể vô cảm nói "Ồ".
Sau đó, cậu mặc lại quần áo, đóng cửa đi vào phòng ngủ, vùi đầu vào trong chăn giả chết, một lúc sau có người gõ cửa.
Cậu còn tưởng rằng là Bùi Dật, bất đắc dĩ nói: "Vào đi, đừng gõ cửa, phiền phức —— "
"Tôi vào."
Cậu giật mình ngước lên khi nghe thấy một giọng nam xa lạ.
Một người đàn ông mặc áo khoác trắng đứng ở cửa, hắn thân hình khá cao, nụ cười đắc ý, "Nhị gia, cậu còn nhớ rõ tôi sao?"
Nguyên Tống: "...?"-"Ngươi là ai?"
Khuôn mặt tuấn tú mê mang nhìn người đàn ông tự mình đóng cửa lại, kéo chiếc ghế đẩu bên cạnh giường rồi ngồi xuống.
Người đàn ông ném bộ dụng cụ y tế sang một bên, vẻ mặt liều lĩnh nói: "Ta, Tần Văn, mẹ kiếp, nghe nói cậu cùng Bùi Dật đang yêu nhau!"
Tần Văn thấy Nguyên Tống sắc mặt lạnh lùng không phản bác, một loạt quốc khí trào ra, đột nhiên đứng dậy kinh ngạc đi vòng quanh trong phòng, "Hai người các cậu! Mẹ kiếp, hai người vừa công khai, mọi người trong giới đều sẽ bùng nổ!"
Nguyên Tống trợn tròn mắt, "Ngồi 1 chỗ được không? Nhìn cậu xoay một vòng là tôi hoa cả mắt."
Tần Văn sau khi ngồi xuống vẫn còn kinh ngạc, "Cái tên Bùi Dật đó gần như bị cậu mê hoặc, chậc chậc, hai người ở bên nhau nên cái gì cũng phải theo sát cậu. Cậu muốn cái gì liền được cái đó, tuyệt. "
Khi Nguyên Tống nghe thấy điều này, mí mắt của cậu ấy căng ra dữ dội, cậu nói với một nụ cười trên khuôn mặt, "Đúng vậy, chúng tôi vừa mới đánh nhau——Tuyệt vời. "
"???"