Kim Cương Khế Ước

Chương 341: Ông Xã Cực Khổ

Edit: BẠCH DƯƠNG

Beta: Ruacon95 & Ái Nhân

Cho dù Mặc Thiên Trần có tin tưởng hắn hay không, hôm nay Cúc Như Khanh đều muốn làm rõ những chuyện này để chứng minh với đám cổ đông kia, nhưng Mặc Thiên Trần lại nhìn hắn, làm cho trong lòng hắn dâng lên cơn sóng thần, mặc dù chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng đủ tỏ rõ cô đã dùng hành động thực tế để chứng minh, độ tin tưởng của cô đối với hắn đã cao bao nhiêu rồi.

Lúc này, Cúc Như Khanh nắm tay cô, đúng vậy, không cần buông tay, không muốn buông tay, cũng sẽ không buông tay.

Cả đời này, cứ như vậy nắm tay nhau, nắm tay đi đến già, bởi vì tin tưởng lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, hai người nhất định phải cùng nhau đến già, rất già rất già.

Triển Thanh Thanh đứng ở bên cạnh, thấy bọn họ tình tứ thân mật như vậy, nhưng đầu của cô vẫn còn vững vàng, cô lớn tiếng nói: "Đại tiểu thư, đừng nhìn nữa, giải quyết công việc quan trọng hơn."

Mặc Thiên Trần cùng Cúc Như Khanh không khỏi nhìn nhau cười một tiếng, hai người cũng chỉ là đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nghĩ tới còn có việc quan trọng cần giải quyết.

Mặc Thiên Trần lập tức hướng các cổ đông quát: "Vì sao các ông muốn hãm hại tôi cùng Cúc tiên sinh?"

Các cổ đông vẫn chưa nói gì, Cúc Như Khanh đã nói ra trước: "Bởi vì bọn họ muốn nuốt Mặc thị một mình, làm của riêng."

"Cúc tiên sinh, cậu nói cần phải có chứng cớ! Đừng ngậm máu phun người như vậy." Có cổ đông không nén được tức giận.

Ngay cả Mặc Thiên Trần nghe Cúc Như Khanh nói như thế cũng sợ hết hồn, mặc dù đoạn thời gian này cô không tới công ty, nhưng nghe nói Cúc Như Khanh dẫn dắt công ty Mặc thị rất khá, vì sao có CEO như vậy, bọn họ còn không biết dừng?

Nhưng, Cúc Như Khanh cũng không sợ không vội vàng chứng minh, hắn móc điện thoại di động từ trong túi quần, đem mở to một file ghi âm:

"Thuốc này quả là hiệu quả, bây giờ hắn đã hôn mê . . . . . ."

"Tốt lắm, mục đích của chúng ta là đuổi hắn đi, cũng không nên để xảy ra án mạng . . . . . ."

"Ai cũng biết Cúc thị là nơi không dễ chọc, nhìn kết cục của Thanh Phong bang thì rõ. . . . . ."

"Nhưng, sau khi Cúc Như Khanh tỉnh lại, có thể trả thù chúng ta không. . . . . ."

"Khi đó đại tiểu thư đã tới, cái gọi là bắt kẻ thông da^ʍ, cầm tặc bắt tang, dù hắn có trăm cái miệng cũng cãi không được. . . . . ."

"Chẳng lẽ các ông thật muốn hắn khống chế công ty Mặc thị sao. . . . . ."

"thật vất vả, Mạc Chấn Đông mới chết, quyền lợi nên trả lại cho chúng ta rồi. . . . . ."

"Giang sơn còn thay phiên ngồi, huống chi vị trí tổng tài này. . . . . ."

"Các người cũng cam tâm để Mặc thị bị phụ nữ nắm giữ sao? Huống chi có người tu hú chiếm tổ chim khách. . . . . ."

Một tang chứng có lực trước mặt, tất cả các cổ đông hai mặt nhìn nhau. Rất rõ ràng, Cúc Như Khanh đã để ý đến thời điểm mình bị trúng kế, đã nghĩ tới biện pháp, cho dù Mặc Thiên Trần không tin hắn phản bội, hắn không chỉ có chứng cứ xóa bỏ tội danh của mình, hơn nữa còn nắm trong tay chứng cứ phạm tội của đám cổ đông kia, để cho dã tâm của bọn họ bày ra trước mặt Mặc Thiên Trần không.

"Này. . . . . ."

không người nào dám nói nữa! Bởi vì tính toán với Cúc Như Khanh là chuyện ngu nhất mà bọn họ đã làm.

Mặc Thiên Trần vừa nghe, coi như cô không nghe đoạn ghi âm này, cô cũng sẽ tin tưởng Cúc Như Khanh tuyệt sẽ không nói oan cho bọn họ, nhưng đoạn ghi âm này, lại làm cho cô càng nghe càng thêm thất vọng đau khổ, đây chính là các cổ đông của Mặc thị, sau khi cha cô qua đời, bọn họ thừa dịp cô thân cô thế cô, muốn cướp đi vị trí tổng tài .

Cúc Như Khanh đưa tay, nắm tay Mặc Thiên Trần, sau đó mới lên tiếng: "Tôi đã từng nói, nếu như là có người muốn gây bất lợi cho Trần, tôi tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình! Ở trên thương thường, tôi sẽ dùng thủ đoạn buôn bán đi đối phó các ông, các ông như cũ chỉ là người bại trận dưới tay của tôi."

Định muốn tính toán với hắn - Cúc Như Khanh ? Cho dù là về buôn bán, hay là trên giang hồ, Cúc Như Khanh hắn dễ tính kế lắm sao?

Nếu muốn tính kế, hắn dứt khoát sẽ tương kế tựu kế, khiến các cổ đông này lập tức hiện nguyên hình.

Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ: "Ngày mai tôi sẽ về công ty làm việc, trước khi rời đi, cha đã từng ủy thác Như Khanh giúp tôi quản lý công ty, còn việc xử lý các ông, ngày mai tôi về công ty sẽ quyết định, bây giờ các ông tự kiểm điểm lại mình đi! Tôi, Như Khanh, và Thanh Thanh muốn đi."

Sau khi nói xong, cô kéo tay Cúc Như Khanh, sau đó gọi Triển Thanh Thanh lên, Triển Thanh Thanh đầu còn có chút choáng váng , Trần Tiêu bước lên đỡ cô.

Sau khi bốn người đi ra ngoài, Mặc Thiên Trần có chút lo lắng nói: "Như Khanh, Thanh Thanh, thân thể mọi người như thế nào rồi? Chúng ta đi bệnh viện trước!"

"không sao, chỉ uống thuốc ngủ mà thôi." Cúc Như Khanh an ủi cô, sau đó nói với Trần Tiêu, "Trần Tiêu, cậu đưa Triển tiểu thư đi bệnh viện kiểm tra."

"Dạ! Chưởng Môn Nhân." Trần Tiêu đỡ Triển Thanh Thanh lên xe, "Triển tiểu thư, ngồi vững."

Triển Thanh Thanh ngồi lên xe, nhắm hai mắt lại, Trần Tiêu cũng trầm mặc.

Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh cũng rời đi, hai người trở về nhà.

"Như Khanh, anh nghỉ ngơi nữa một lát đi?" Mặc Thiên Trần kéo hắn ngồi xuống sô pha, "thật xin lỗi, anh có lòng vì công ty Mặc thị làm việc như thế, bọn họ còn tính toán với anh."

Cúc Như Khanh kéo cô cùng ngồi xuống, "Đây là nhược điểm của con người, không có gì kỳ quái."

"Với trí tuệ của anh, cuộc sống như thế đã thành thói quen rồi hả?" Mặc Thiên Trần thấy hắn gió nhẹ mây trôi như thế, không khỏi nói: "Đúng vậy! Anh ở trong dòng chảy xiết, đối mặt với Phí Cường Liệt, còn có Cúc Thiên Lâm, Cúc Thiên Truyền luôn mơ ước vị trí Chưởng Môn Nhân, đã đúc kết ra đây là nhược điểm của con người."

cô nói đến chỗ này thì không khỏi càng thêm đau lòng vì hắn, bắt đâầu từ lúc mười lăm tuổi, đã phải đối mặt với lang sói trong giang hồ, so ra nói, cô còn may mắn hơn rất nhiều.

Cúc Như Khanh vuốt mái tóc dài của cô: "không sao? không cần lo lắng, anh đã luyện thành một thân kim cương bất bại, không có khó khăn gì có thể đánh gục được anh, huống hồ chỉ là mấy cổ đông của Mặc thị mà thôi."

Mặc Thiên Trần tựa sát vào hắn: "Nhiều người muốn nhòm ngó địa vị của anh, còn không biết anh đã bỏ ra bao nhiêu. Như Khanh, chính vì anh giống như kim cương, mới khiến cho người ta không thể bỏ qua. Như Khanh, thời gian này em làm anh vất vả rồi, không chỉ có mình em đau khổ, mà anh cũng như vậy, nhưng anh còn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, quản lý Mặc thị, còn phải quản lý Cúc thị."

"Đây là chuyện đàn ông nên làm." Cúc Như Khanh nói.

Mặc Thiên Trần ngẩng đầu lên, sau đó giang tay ôm cổ hắn, người đàn ông này chưa bao giờ cho rằng việc hắn làm quá nhiều a, những việc hắn làm, rõ ràng là xuất phát từ lòng tốt, lại cứ nói đó là trách nhiệm của hắn, hoặc là trách nhiệm của đàn ông nặng như Thái Sơn. Nhưng trên thế giới lại có mấy người có thể gáng được loại trách nhiệm nặng nề như Thái Sơn đó? Mà hắn, chịu tất cả đau khổ, vẫn gánh vác thêm tất cả trách nhiệm.

Cho nên, cô phải nói: "Ông xã, cực khổ rồi!"

"không chỉ mình anh cực khổ, chúng ta đây gọi là đồng cam cộng khổ." hắn nghiêm túc nói.

Cúc Như Khanh thấy cô môi mọng đỏ gần sát như thế, hắn nghe cô thủ thỉ thù thì ca tụng hắn, hắn cúi đầu, ngậm môi cô. . . . . .

Ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần đúng tám giờ trở lại công ty làm việc.

Trải qua hơn một tháng điều chỉnh, lòng cô cùng thân thể đã khôi phục không tệ lắm, hơn nữa đây là sản nghiệp cha để lại, cô nhất định phải dùng hết toàn lực để bảo vệ, không để cho dã tâm của các cổ đông được thực hiện.

Triển Thanh Thanh rót một chén trà Hoa Kì cho Mặc Thiên Trần: "Cái này giúp tinh thần hưng phấn và tốt cho não, nhất định có tác dụng với cô."

"Vì sao tôi phải bổ não? Đầu tôi không có vấn đề gì." Mặc Thiên Trần không khỏi kỳ quái.

Triển Thanh Thanh vui mừng nói: "Đương nhiên là phải bổ, sau khi cô bổ não, nghĩ biện pháp tốt đối phó với đám cổ đông kia, đại tiểu thư cô có biết không, Cúc tiên sinh tận tâm tận lực như thế, mang lại cho bọn họ bao nhiêu lợi nhuận, vậy mà bọn họ còn vong âm bội nghĩa muốn hãm hại anh ấy!"

Mặc Thiên Trần thầm than một tiếng: "Đây là nhược điểm của con người, đều vì lợi ích và quyền lực, bọn họ như vậy cũng không có gì là lạ, chỉ là dùng ở trên người Như Khanh, đây chính là chỗ mà tôi không thể tha thứ."

"Đó là đương nhiên! Nhất định phải hung hăng trừng trị một phen." Triển Thanh Thanh động viên cô " báo thù rửa hận vì bọn họ đã làm nhục tôi!"

Mặc Thiên Trần gật đầu một cái, "Thân thể cô đã tốt chưa?"

"Tốt rồi, đúng như Cúc tiên sinh nói, chỉ là thuốc ngủ mà thôi." Triển Thanh Thanh nói, "không nghĩ tới Trần Tiêu còn rất săn sóc nữa!"

Mặc Thiên Trần che miệng cười một tiếng: "Bàng không? nói chuyện tình yêu cùng cậu ấy một chút, thử một lần?"

"Làm ơn, hắn là em trai của Trần Ích, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, sao tôi có thể làm như thế?" Triển Thanh Thanh nhất thời liếc mắt "Xem ra ngày hôm qua cô thật sự ghen, nên nhanh như vậy nghĩ cách muốn đuổi tôi ra ngoài?"

"Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!" Lần này, đến phiên Mặc Thiên Trần trừng mắt, "Nếu tôi muốn ghen với cô, ngày hôm qua liền xông tới cho cô mấy cái tát, đánh cô một trận rồi."

"Quả thật là gả gà theo gà, gả chó theo chó, tính khí cũng càng ngày càng giống Cúc tiên sinh !" Triển Thanh Thanh vừa nói vừa đi ra ngoài, cuối cùng nói một câu: "Sắp vào họp! Uống trà Hoa Kì nhanh!"

Phòng họp.

Mặc Thiên Trần đã thấy những cống hiến của Cúc Như Khanh cho công ty Mặc thị hơn một tháng qua, cô nhìn mọi người: "Đầu tiên, tôi muốn nói rõ, tôi còn trẻ nên kinh nghiệm không nhiều lắm, nếu như mọi người cảm thấy tôi không thể đảm nhiệm vị trí tổng tài, có thể ở nhiệm kỳ sau thay đổi người, cũng có thể chờ tôi trở lại bàn bạc. Nhưng mọi người ở đây ai cũng có thân phận, có địa vị, lại cư xử một cách ngu ngốc như thế đối với Như Khanh. Tôi thật sự cảm thấy vô cùng xấu hổ cho các người!"

Các cổ đông kia không dám nói gì, lần này bọn họ trộm gà không được còn mất nắm gạo, bị Cúc Như Khanh tiết lộ âm mưu của bọn họ.

"Bây giờ, xin mọi người lên tiếng, đối với việc tôi ngồi ở vị trí tổng tài có gì bất mãn không? Cho là tôi không nên ngồi vị trí này? Nếu như lý do có thể khiến tôi tin phục, tôi lập tức rời khỏi vị trí tổng tài." Mặc Thiên Trần nói.

Mọi người ông nhìn tôi tôi nhìn ông, nhìn một hồi, trong đó mới có người bắt đầu nói chuyện: "Chúng tôi cũng là cổ đông của công ty, nhưng quyền hành vẫn luôn bị Mặc gia các cô nắm trong tay, hơn nữa năm nay cô mới vừa nhậm chức năm đầu tiên, cũng vì đủ thứ chuyện thường không đi làm, độ tin tưởng của chúng tôi đối với cô càng ngày càng giảm, hơn nữa lần này Mặc lão Đổng sự Trưởng vừa qua đời, cô càng thêm chẳng quan tâm tới bất cứ chuyện gì của công ty, Cúc tiên sinh ở công ty quản lý làm chúng tôi mỗi ngày đều sống trong lo lắng đề phòng, cho nên hôm qua mới làm như vậy."

Mặc Thiên Trần lấy thông báo sau khi ba qua đời ra nói: "Đây là thông báo tôi phát đến công ty, báo ọi người, Như Khanh thay tôi làm tổng tài, nhưng các ông hai mắt đều ở trên trán sao? Hơn nữa Như Khanh thay mặt quản lý công ty bất cứ ai ngồi đây cũng không sánh bằng. Các ông lại qua cầu rút ván, ngược lại còn dội nước đυ.c cho Như Khanh! Hơn nữa còn kéo cả Triển Thanh Thanh vào, lý do như vậy không thể khiến tôi tin phục, cho nên tôi sẽ không từ chức, mà các ông cũng không có quyền đuổi tôi rời khỏi vị trí này."

"Như vậy Mặc lão Đổng sự Trưởng gián tiếp chết bởi tay Cúc Như Khanh, bây giờ cô còn muốn đưa công ty Mặc thị dâng đến tay Cúc Như Khanh sao? cô bây giờ đã hoàn toàn bị Cúc Như Khanh mê hoặc, chúng tôi không đồng ý để cô đảm nhiệm vị trí tổng tài." Rốt cuộc có người nói ra tiếng lòng chân chính.

một khi nhắc tới cha mẹ đã chết, đã trải qua hơn một tháng chữa thương, Mặc Thiên Trần rơi vào trầm mặc, nhưng rất nhanh, cô đã ra khỏi ám ảnh như vậy: "Cha mẹ trở về nước, bị Phí Cường Liệt hại chết, cũng bởi vì bọn họ là cha mẹ vợ của Như Khanh, cho nên Phí Cường Liệt liền động thủ với họ, nếu như nhất định phải đeo trên lưng Như Khanh tội nghiệt như vậy, tôi không đồng ý, cha mẹ năm đó đồng ý gả tôi cho hắn, đã nghĩ có thể sẽ gặp phải nguy hiểm. Hơn nữa nói đến việc dâng công ty Mặc thị vào tay Như Khanh, tôi cảm thấy đây quả thực là buồn lo vô cớ, đối với Như Khanh, công ty Mặc thị giống như một chấm nhỏ trên bản đồ thế giới mà thôi."

Sau khi Mặc Thiên Trần nói xong, có thể có người không phục, tuy nhiên bọn họ không có lí do thích đáng để phản bác, cô tiếp tục nói: "Cuối cùng, tôi muốn nói, bất luận các ông lấy lý do gì muốn tôi xuống đài, tôi vì để linh hồn của cha được yên nghỉ, vì tiền đồ của Mặc thị suy nghĩ, vì từng nhân viên phụ trách, ở nhiệm kì này, tôi sẽ tận tâm tận lực lãnh đạo công ty Mặc thị. Đến nhiệm kỳ sau, mời các vị chọn người khác già dặn hơn. Bây giờ, tôi thay mặt cả Hội Đồng Quản Trị nói lời xin lỗi với Triển Thanh Thanh, xin hãy tha thứ cho bọn họ ngày hôm qua đối với cô hành động như vậy, thật xin lỗi!"

Triển Thanh Thanh làm trợ lý cho cô, cũng tham dự hội nghị, lúc này, Triển Thanh Thanh nói: "Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của Hội Đồng Quản Trị."

Các cổ đông vừa mới gặp phải Cúc Như Khanh tương kế tựu kế, nếu như tiếp tục chuyện sẽ càng rối ren, bây giờ bọn họ dùng bất cứ cách gì nhằm vào Mặc Thiên Trần căn bản là phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

Vì vậy, chuyện này liền tạm thời lắng xuống như vậy, Mặc Thiên Trần cũng tập trung toàn bộ tinh lực vào công việc .

Lúc Mặc Thiên Trần mệt mỏi, sẽ đến mộ thăm vợ chồng Mạc Chấn Đông, mặc dù bi thương đang chậm rãi trôi đi, nhưng sự nhớ nhung sẽ không bao giờ biến mất, ngược lại càng ngày càng đậm.

Hôm nay, sau khi cô tan việc, đi tới nghĩa trang, ngồi ở chỗ này bày tỏ với cha mẹ, giống như làm hội nghị báo cáo, cuối cùng, cô nhẹ giọng nói: "Cha, cha nghe chưa? Bây giờ công ty càng ngày càng thuận lợi, cha và mẹ hãy yên tâm!"

Lúc này, có một người đi tới, trên tay hắn ôm một bó hoa, đặt ở trước phần mộ Mạc Chấn Đông.

"Thần Phong, anh cũng tới rồi!" Mặc Thiên Trần nhìn hắn.

"Đúng vậy, Thiên Thiên, đã lâu không gặp!" Nhâm Thần Phong nhìn cô khí sắc không tệ, hơn nữa khôi phục rất tốt, hắn cũng yên lòng không ít." Ngày mai anh mở một buổi biểu diễn âm nhạc, hôm nay muốn đến thăm hai bác một chút."

"thật sao?" Mặc Thiên Trần thấy hắn đã bắt đầu sự nghiệp của mình, từ sâu trong lòng cũng vui mừng cho hắn.

"Là thật, rất mong em. . . . . . Còn có Cúc Như Khanh cùng đến." Nhâm Thần Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng mời Cúc Như Khanh cùng đến tham dự buổi biểu diễn của mình.

Mặc Thiên Trần lộ ra nụ cười: "Nhất định, em cùng Như Khanh nhất định sẽ đến."

đã trải đau đớn sau khi cha mẹ qua đời, mà Nhâm Thần Phong đang bị thương nặng còn có thể kiên cường đối mặt với cuộc sống, việc này đối với Mặc Thiên Trần mà nói, không thể nghi ngờ chính là động lực, để cho cô càng thêm tin tưởng vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.

Nhâm Thần Phong vươn tay, ôm Mặc Thiên Trần , hai người đã trải qua khổ nạn, hóa giải xong chuyện trước kia, từ nay về sau, càng có thể lĩnh ngộ chân lý hiện tại, làm cho cuộc sống càng thêm rực rỡ.

Mặc Thiên Trần thấy hắn có thể để xuống đoạn tình cảm này, cảm nhẹ nhõm, cô không phải là không biết ơn Nhâm Thần Phong làm tất cả vì cô, chỉ là chuyện tình cảm, không phải cảm kích có thể thành công.

Hai người còn ôm chưa đến ba giây đồng hồ, chợt, Mặc Thiên Trần liền bị đoạt lại đến trong l*иg ngực một người đàn ông khác.

"Như Khanh. . . . . ." Mặc Thiên Trần không nghĩ đến hắn cũng tới.

Người tới chính là Cúc Như Khanh, hắn nhận được điện thoại của Trần Tiêu, nói Mặc Thiên Trần đi tới nghĩa trang, hắn lo lắng tâm tình của cô, vì vậy lập tức bỏ xuống công việc đến đây.

"Nhâm Thần Phong, đây là vợ tôi, anh ôm cái gì?" hắn tức giận nói.

Nhâm Thần Phong cũng không có tức giận, hắn chỉ là nhàn nhạt nói: "Đây là cái ôm giữa những người bạn, anh hung dữ cái gì?"

Cúc Như Khanh hừ một tiếng không nói gì, Mặc Thiên Trần vội vàng nói: "Được rồi, các anh không cần lại vì em mà xung đột với nhau, có được không?"

Hai người đàn ông đồng thời ngậm miệng lại, Mặc Thiên Trần bị Cúc Như Khanh ôm chặt trong ngực đến động cũng không được, cô nhìn hắn nói: "Như Khanh, ngày mai Thần Phong biểu diễn âm nhạc, chúng ta cùng đi nghe một chút, được không?"

"hắn căn bản là lòng dạ đen tối, biểu diễm âm nhạc là giả, để em đi nhìn hắn mới là thật." Cúc Như Khanh lầu bầu một câu.

Mặc Thiên Trần vẫn không nói gì , Nhâm Thần Phong đã nói: "Thế nào? Anh là không dám đi cùng Thiên Thiên? Tôi chưa từng nói không cạnh tranh với anh? Cúc Như Khanh, tôi cũng nói cho anh biết, nếu như anh dám phụ Thiên Thiên, tôi sẽ dẫn cô ấy đi."

"Tôi tuyệt đối sẽ không cho anh cơ hội như vậy ." Cúc Như Khanh kiên định nói.

Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười: "Chúng ta thử xem! Nếu anh làm như vậy, tôi lập tức sẽ xuất hiện."

Mặc Thiên Trần nhìn sắc trời một chút: "Hình như trời sắp mưa, chúng ta đi thôi!"

Trời mưa, nói đến là đến, mới vừa rồi trời còn mây đen , lúc này đã là mưa như trút nước rồi, Cúc Như Khanh cởi tây trang ra trùm lên đầu Mặc Thiên Trần, hai người cùng nhau chạy tới bên cạnh xe, vội vàng lên xe.

"Thần Phong, đi mau a!" Mặc Thiên Trần thấy Nhâm Thần Phong cũng không vội, không khỏi kêu lên.

Cúc Như Khanh nhìn một cái ngoài cửa sổ: "Kệ hắn! Để nước mưa làm cho hắn tỉnh táo lại."

"Cái người này . . . . . ." Mặc Thiên Trần không khỏi than một tiếng, sức ghen còn lớn như vậy.

Trần Tiêu lái xe đi, Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ngồi ở phía sau, nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ.

"Như Khanh, sao anh lại đến đây?" Mặc Thiên Trần phất phất nước dính trên người hắn, hắn che mưa cho cô, làm ình bị ướt sủng.

Cúc Như Khanh nắm bàn tay nhỏ bé của cô: "Anh không sao, đừng lo lắng."

Mặc Thiên Trần nhìn hắn: "Anh không phải vẫn còn ghen vì quan hệ giữa em với Thần Phong chứ?"

". . . . . ." hắn hạ tròng mắt, hàm hàm hồ hồ, "Ừ. . . . . ." Sau đó hắn lại nói: "Dù thế nào đi nữa, dù hắn sử dụng âm mưu gì , cũng không giành được em đâu."

Tình yêu là ích kỷ, cũng là hẹp hòi, có được một người, sẽ liều lĩnh giữ gìn chiếm đoạt người đó.

Mặc Thiên Trần không khỏi nhẹ giọng cười một tiếng: "Được rồi, Thần Phong sẽ không tranh giành với anh, anh ấy thật lòng muốn mời chúng ta đi nghe buổi biểu diễn âm nhạc của mình!"

Sau cơn mưa trời lại sáng sau, không khí càng thêm mát mẻ, mà không khí cũng càng ngày càng tốt.

Buổi biểu diễn của Nhâm Thần Phong vô cùng thành công, đây là buổi biểu diễn đầu tiên kể từ sau khi hắn bị thương, hắn đem tất cả tiền thu được làm từ thiện.

Cúc Như Khanh mặc dù không được tự nhiên, nhưng vẫn cùng Mặc Thiên Trần tới buổi biểu diễn, cùng cô cảm thụ không khí âm nhạc ở ngoài trời.

"Như Khanh, anh không phải là lần đầu tiên nghe nhạc chứ!" Mặc Thiên Trần thấy hắn đứng ngồi không yên, giống như đi xem chiếu bóng, quả thật là người mệnh khổ, cả đời đều cố gắng vì công việc, trừ công việc không còn bất thú vui gì.

"Hừ!" Cúc Như Khanh chỉ thầm hừ một tiếng, không nói phải, cũng không nói không phải, sau đó cũng không xem trình diễn trên sân khấu, Mặc Thiên Trần âm thầm đưa tay tới, nắm bàn tay to của hắn.

Cuối cùng, âm nhạc tiến vào giai đoạn cao trào, sau tất cả tiếng vỗ tay, Nhâm Thần Phong đứng dậy nói: "Hôm nay, tôi có một bài muốn dành tặng riêng cho người bạn tốt nhất của tôi!"

Khi em xuất hiện ở nơi đã hẹn

Anh mang lòng em theo bên người

Khi em bước đến từ trong ánh mặt trời rực rỡ

Dùng lòng của anh ẩn giấu em hoàn toàn

Ở nơi em đi qua, ở tâm vườn em đi qua

Năm rộng tháng dài cũng sẽ không quên lãng

Đối mặt với vận mệnh không rõ, xin đừng khủng hoảng

Đối mặt với trắc trở ngẫu nhiên, xin đừng rơi lệ

Hãy tin tưởng, chúng ta sẽ giẫm vận mệnh cùng trắc trở ở dưới chân. . . . . .

Lúc Thần Phong đang hát đến đoạn tình ái dào dạt, khán giả dưới đài bắt đầu dùng sức vỗ tay, trong lòng Mặc Thiên Trần biết, đây là Nhâm Thần Phong tặng cho cô, đây không phải là một bài tình ca, giống như bài hát muốn thể hiện tình bạn mãi mãi tốt đẹp, nhưng khi cô muốn vỗ tay , lại bị Cúc Như Khanh vững vàng giữ chặt không cho cô vỗ.

Mặc Thiên Trần tựa đầu lên bờ vai của hắn, mặc dù Cúc Như Khanh ở trên mặt không tán thành việc Nhâm Thần Phong làm cho Mặc Thiên Trần vui vẻ, nhưng trong lòng hắn biết không nên hẹp hòi như vậy, hắn theo chủ nghĩa đại trượng phu, khó tránh khỏi nhất thời không tiếp nhận nổi Nhâm Thần Phong chắn ngang giữa bọn họ, cho dù là tình bạn cũng không được.

Khi buổi biểu diễn của Nhâm Thần Phong kết thúc, mọi người điên cuồng vỗ tay, đầu tiên Đồng Tâm Ấn mang hoa lên tặng, Cúc Như Khanh ôm lấy Mặc Thiên Trần, trên đài dưới đài nhất thời đạt tới cao trào nhất. . . . . .