Kim Cương Khế Ước

Chương 69: Không Sai Nhưng Tha Thứu

Edit: Nhược Vân

Beta: yunafr

Mặc Thiên Trần cầm lấy di động nhìn đến tên người gọi, lại là Chu Tiểu Kiều gọi tới, nói thật, khi cô và Cúc Như Khanh ở chung một chỗ, đã không muốn có bất kỳ người nào tham gia. Đêm nay, Cúc Như Khanh mang đến cho cô cảm giác lãng mạn, ấm áp, còn có thích thú, thế là Mặc Thiên Trần quyết định không nghe điện thoại.

cô nhìn nhìn di động, trấn định lại tâm tình, để điện thoại chế độ im lặng thả lại vào trong túi, sau đó mím môi nhìn về phía Cúc Như Khanh khẽ cười.

Thế nhưng, điện thoại vẫn như cũ vang lên không ngừng, xem ra Chu Tiểu Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định, Mặc Thiên Trần áy náy nói, « thật không phải, Cúc tiên sinh ! »

cô lấy điện thoại di động ra, sau đó đi tới phía bên ban công nghe điện thoại : « Alo ! … »

« Thiên Trần, cô cùng Khanh có thể tới đây không ? » thanh âm Chu Tiểu Kiều đã có chút mất kiên nhẫn.

« Mặc Thiên Trần ngẩn ra, nguyên lai là cô ấy không biết bọn họ đã tới, thế là hít một hơi thật sâu : « Chu tiểu thư, … »

“Tôi cũng đã nói rồi, chỉ là muốn hai người cùng nhau ăn bữa cơm thôi cô có cần phải khẩn trương như vậy không chứ? Còn cô nữa, số hàng hóa kia nếu ngày mai không thể giải quyết, tôi cho cô biết, cô không chỉ phải mất đi một khách hàng, mất đi đơn đặt hàng về sau, ngay cả về phía hải quan, có khả năng còn phải gằp nhiều khó khăng, cô cũng biết ở trong xã hội hiện nay, người làm kinh doanh tốt nhất là đừng có gặp phiền phức với nhà nước!” Chu Tiểu Kiều vừa đấm vừa xoa.

Mặc Thiên Trần đứng ở trên ban công, gió đêm thu lạnh thổi vào người, cô cảm thấy có vài phần mát mẻ, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên ban công, cô nhìn thấy Cúc Như Khanh đang nhàn nhã uống rượu, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười mê người, nhìn thấy rõ ràng bộ dáng thích ý và thoải mái, là bộ dáng cô thích nhất.

cô nghĩ, cùng Chu Tiểu Kiều ăn một bữa cơm, chỉ còn chưa đến mức đem hắn đi ‘bán’ thôi ! Như vậy cô thì có thể làm cho bên hải quan giao hàng, giải quyết vấn đề với phía khách hàng , mà cũng có thể kết thúc kiểm tra của hải quan.

Lựa lúc Mặc Thiên Trần đang chần chờ không rõ, Chu Tiểu Kiều lại nói tiếp ; « Mặc Thiên Trần, tôi với Khanh có thể đã từng yêu nhau rất sâu đậm, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn cùng anh ấy làm bạn bè, khuya hôm nay chỉ là ăn cơm mà thôi, tôi là một cô gái còn có thể làm gì các ngươi chứ ? »

« Thực sự chỉ là ăn cơm sao ? » Mặc Thiên Trần vẫn là muốn khẳng định một chút.

« Chẳng lẽ tôi còn có thể làm gì anh ấy sao ? » Chu Tiểu Kiều không khỏi nở nụ cười.

Mặc Thiên Trần nghĩ nghĩ : « Tôi hỏi ý kiến của Cúc tiên sinh một chút, nếu như anh ấy đồng ý, chúng ta liền đến đó, nếu như anh ấy không muốn tôi cũng không biết làm cách nào. »

« Được rồi ! tôi chờ điện thoại của cô. » Chu Tiểu Kiều sảng khoái cúp điện thoại.

Mặc Thiên Trần nắm di động trong tay, cô nên nói với Cúc Như Khanh như thế nào, cô cho tới bây giờ vẫn không thể đoán được trong lòng Cúc Như Khanh đang nghĩ gì, cái gọi là biết người biết ta trăn trận trăm thắng, thế nhưng mấu chốt là cô căn bản không phải là đối thủ của anh ta nha !

Lúc cô càng đang ở ngoài ban công sững người ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, Cúc Như Khanh hướng cô vẫy tay, gọi cô đi vào.

« Thế nào rồi ? Nhìn em như có tâm sự ! » Ánh mắt anh dừng trên mặt cô.

« Tôi… » Mặc Thiên Trần luyến tiếc không muốn phá hư không khí hiện tại, cô nâng ly : « Chỉ là có khách hàng gặp chút chuyện mà thôi, không để ý tới họ, chúng ta tiếp tục uống rượu. »

Cúc Như Khanh nhìn cô uống rượu: “ vừa rồi em nói không thể uống…”

« Thế nhưng tôi hiện tại muốn uống… » Mặc Thiên Trần ngưng mắt nhìn anh.

———————————————————————-

Khách sạn quốc tế, căn phòng sát vách trên cùng tầng lầu.

Chu Tiểu Kiều ném điện thoại ở trên ghế sô pha, trong lòng tức giận bất bình, được lắm Mặc Thiên Trần, nhìn vào tưởng rằng thuần khiết như tuyết, kỳ thật thủ đoạn biện pháp thật hay ho ! rõ ràng chỉ ở cách vách hưởng thụ thế giới hai người, còn lừa cô hỏi qua ý tứ của Cúc Như Khanh.

Tốt như vậy đi !ngươi đã không chịu hợp tác, vậy thì không cần trách cô lại ra tay đùa giỡn. Ngày nay bảy năm trước là lần đầu tiên cô cùng Cúc Như Khanh ho.an ái, đây là thời khắc lịch sử có ý nghĩa kỷ niệm, cô cho dù có sử dụng phía hải quan uy hϊếp Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần cư nhiên vẫn không chịu giao ra người đàn ông này.

« Phục vụ, vào đây ! » Chu Tiểu Kiều lạnh giọng hạ lệnh.

một nam nhân viên phục vụ dáng vẻ trẻ trung đi tới, Chu Tiểu Kiều đưa cho hắn chai rượu đỏ trên tay, « Đưa đến phòng bên cạnh đi ! »

Phục vụ viên mang theo chai rượu đỏ gõ cửa phòng của Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần, mà lúc này , là lúc một tay Cúc Như Khanh khẽ vu.ốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi của Mặc Thiên Trần, đang cúi đầu định hôn cô.

Mặc Thiên Trần thấy có nhân viên phục vụ bước vào, lập tức rụt cổ lại.

Phục vụ viên cầm lấy chai rượu đỏ mà Chu Tiểu Kiều đưa cho, rót vào ly của Cúc như khanh, khi hắn đang định rót cho Mặc Thiên Trần, lại bị Cúc Như Khanh ngăn cản, anh cũng không muốn cô bị say khi anh muốn cô.

Phục vụ nghe lời, lập tức lui ra ngoài, sau đó báo cáo cho Chu Tiểu Kiều những điều hắn nhìn thấy.

Chu Tiểu Kiều lúc này tức giận đến muốn ngã chén đập chai, đã không còn chút nào bộ dáng thiên kim đại tiểu thư cao quý và mỹ lệ.

Dựa vào Chu Tiểu Kiều cô muốn cái gì có cái đó, chẳng lẽ còn có thể đấu không lại một thương gia quèn Mặc Thiên Trần sao ?

Khuya hôm nay, cô nhất định phải cùng Cúc Như Khanh ôn lại những ôn nhu triền miên khi xưa đã bị ngắt quảng. Bất luận như thế nào, cô nhất định phải có được hắn.

Trong một căn phòng khác Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần, chính là vui vẻ uống rượu ăn tối.

« Cúc tiên sinh… » Mặc Thiên Trần lời tới bên môi, nhưng lại không nói nên lời, cô cắn cắn môi đem tầm mắt tránh đi khỏi cái nhìn của anh.

« Có chuyện nói thẳng ! » Cúc Như Khanh thấy cô bộ dáng ấp úng muốn nói lại thôi, ngữ khí của anh thanh đạm mê người.

Mặc Thiên Trần rất muốn hỏi anh, nếu Chu Tiểu Kiều cũng tới cùng nhau ăn cơm, anh có hoan nghênh hay không, thế nhưng cô hỏi không được.

Cúc Như Khanh vươn ngón tay trỏ nâng cái cằm nhỏ của cô lên , « nói đi ! tôi sẽ không ép buộc phụ nữ làm việc họ không muốn. »

Câu nói của hắn làm cô an tâm hơn , Mặc Thiên Trần nét mặt liền hồng lên một mảnh, cô đương nhiên hiểu được anh là đang nói đến cái gì, trong lòng đang có chút ấm áp, tươi cười cũng có chút e thẹn.

« Tôi muốn hỏi anh, nếu như lại có thêm một người muốn cùng chúng ta ăn cơm, anh có để ý hay không ? » Mặc Thiên Trần thử thăm dò ý tứ của hắn.

Dừng ở khuôn mặt cô, trong mắt Cúc Như Khanh là một mảnh yên lặng không gơn sóng : « như vậy còn em ? em có để ý hay không ? »

Hồ ly chính là hồ ly, đem nó đi tới chỗ nào cũng vẫn là một con hồ ly giảo hoạt, Mặc Thiên Trần biết người đàn ông này tâm tư cẩn mật hơn người, cô đối với câu hỏi lại của anh nhất thời im lặng. Nhưng rất nhanh, cô đã nói : « nếu như tôi nói không để ý, anh có để ý hay không ? »

Cúc Như Khanh biết rõ trong lòng cô thật ra là có để ý một chút, nhưng lại làm bộ trưng ra dáng vẻ không chút để ý, anh trực tiếp mang theo nghiêm túc nói: “ tôi để ý!”

Lần thăm dò này, khiến cho Mặc Thiên Trần không dám nhắc đến việc Chu Tiểu Kiều muốn đến cùng họ ăn cơm, cô ở trong lòng vẫn rất vui ve vì đáp án này của Cúc Như Khanh, chứng minh hắn cũng như cô, đều muốn trải qua đêm nay thật tốt đẹp với thế giới chỉ có hai người.

Vậy có thể xem đây là hai người bọn họ là lần đầu tiên hẹn hò đi! Mặc dù ai cũng không nói ra, nhưng trong lòng hai người đêm nay cũng có chút ít chờ đợi, còn có triển vọng đối với tương lai của họ.

Ngay khi Mặc Thiên Trần quyết định thà mất đi một khách hàng, cũng không cùng Chu Tiểu Kiều ăn cơm, Chu Tiểu Kiều gọi điện thoại tới, giọng nói vô cùng kiên quyết: “ Tôi ở ngoài của phòng của các người!”