Ông nội Tạ cười, liếc mắt nhìn hắn: "Câu này đừng để ông cháu nghe được, không thì ông ấy lại giận dỗi cho xem."
Nói rồi ông lại nhớ về quá khứ: "Tính tình ông cháu vẫn như vậy, kiêu ngạo lắm, cứ phải chiều theo ý ông ấy. Chỉ cần không hài lòng là ông ấy lại giận dỗi, bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng thay đổi gì cả."
Trang Duyên cố nhịn cười: "Tính tình ông thật tốt, mới có thể chịu đựng được ông ấy."
Tạ Ninh nhìn hắn một cái, cảm thấy tính cách của Trang Duyên cũng chẳng khác gì ông nội hắn.
Ông nội Tạ hái hai quả đỏ, đặt vào tay Tạ Ninh và Trang Duyên.
Tạ Ninh thắc mắc: "Cái này ăn được không ạ?"
"Không ăn được." Ông nội Tạ nói, "Quả này có độc, chỉ nhìn cho đẹp thôi, hai đứa cầm chơi là được."
Tạ Ninh: "Dạ."
Ông nội Tạ lại nói: "Cây thông đỏ này còn có một truyền thuyết, nói rằng có một loài chim tên là "Ái" đã tưới nước mắt của mình để nuôi dưỡng nó. Già rồi, ta cũng không nhớ rõ truyền thuyết cụ thể là gì nữa."
Cầm quả trong tay, Trang Duyên cảm thấy chắc hẳn ông cụ đã biết chuyện của hắn và Tạ Ninh.
Sau khi ăn trưa, ông nội Tạ bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, chú Chung mang một chiếc ghế dài ra để dưới ánh nắng dịu nhẹ, cho ông cụ chợp mắt một lúc.
Ông nội Tạ vẫn nhớ đến tiệc sinh nhật của Tạ Ninh vào buổi tối, dặn dò chú Chung phải nhớ gọi ông dậy sớm.
Chờ ông nội ngủ rồi, Tạ Ninh mới dẫn Trang Duyên đi thăm phòng ngủ của mình — chủ yếu là do Trang Duyên muốn xem.
Thật ra cũng không có gì đặc biệt, sau khi thi đại học xong Tạ Ninh mới về nhà lớn ở, trong thời gian học đại học thì cậu ở ký túc xá, chỉ cuối tuần mới về. Đến khi tốt nghiệp, vì gia đình bác cả làm loạn, Tạ Ninh đành phải chuyển ra ngoài sống.
Nhưng căn phòng vẫn được giữ nguyên, định kỳ sẽ có người đến dọn dẹp và sắp xếp.
Trang Duyên lục tìm dưới kệ sách, phát hiện ra một hộp tranh của Tạ Ninh thời đại học, có bức là bài tập, có bức là những phác thảo vẽ nhanh khi ngẫu hứng.
Tạ Ninh đỏ mặt cười cười: "Hồi đó trình độ vẫn chưa thành thục, vẽ chưa được tốt lắm."
Trang Duyên lại nói: "Anh thấy đẹp mà."
Bên cạnh bản phác thảo có một cuốn sổ, Trang Duyên tưởng là sổ lưu bút gì đó, mở ra mới phát hiện là một cuốn album ảnh.
Trên sàn trải một tấm thảm mềm mại, sạch sẽ. Hai người ngồi bệt trên thảm, đầu chụm vào nhau, cùng nhau lật xem album.