Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 81

Giờ mới nhận ra, đúng là "từ nghèo thành sang thì dễ, từ sang về nghèo lại khó."Khi Tạ Ninh tắm xong bước xuống lầu, Trang Duyên cũng vừa về nhà, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Tạ Ninh hỏi hắn: "Anh ăn tối chưa?"

"Chưa." Trang Duyên xoa xoa thái dương, "Hôm nay phải đi xã giao với mấy nhà đầu tư, không từ chối được, ăn không được bao nhiêu, nhưng lại uống khá nhiều."

Tạ Ninh tiến lại gần, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người hắn: "Dì Trần mới vừa về rồi, nếu đã sớm biết thì anh phải gọi

điện báo cho em một tiếng chứ, để em còn nhờ dì Trần nấu sẵn canh giải rượu cho anh."

Trang Duyên nhìn cậu một cái: "Em có điện thoại à?"

Tạ Ninh im lặng, ngừng lại một lúc rồi nói: "...Anh có thể gọi điện thoại bàn ở nhà."

Trang Duyên đáp: "Không say lắm, tắm xong ngủ một giấc chắc sẽ tỉnh thôi."

"Ồ." Tạ Ninh khô khan hỏi: "Vậy anh đói không?"

Trang Duyên gật đầu: "Đói muốn chết rồi nè, để anh ra xem trong tủ lạnh có gì để nấu không."

Tạ Ninh suy nghĩ một chút, kéo hắn lại: "Anh nghỉ đi, để em làm cho?"

Trang Duyên nhướn mày: "Em nấu cho anh?"

Tạ Ninh: "...Trước đây em từng nấu rồi mà, nhưng nếu anh chê thì thôi vậy."

"Không chê." Trang Duyên cong môi cười, nhéo nhẹ má cậu, "Bạn trai nấu cho anh, sao anh lại chê được chứ."

Dạo gần đây, lúc nào trong câu nói của Trang Duyên cũng có hai chữ "bạn trai", mỗi lần Tạ Ninh nghe được đều cảm thấy mặt nóng bừng lên.

Cậu quay đầu đi, hỏi: "Anh muốn ăn gì?"

Thật ra vào giờ này cũng không có nhiều lựa chọn, món dì Trần nấu đều đã nguội lạnh, mà với tính tình của Trang Duyên, chắc chắn hắn sẽ không muốn ăn đồ thừa.

Tủ lạnh cũng không còn nhiều nguyên liệu, xem đi xem lại cũng chỉ có sủi cảo đông lạnh là có thể nấu.

Đây là món Trang Duyên mua dự trữ mỗi khi quá bận, không muốn nấu cơm.

"Hay là em nấu cho anh bát mì nhé?" Tạ Ninh hỏi.

Trang Duyên suy nghĩ một chút: "Nấu mì đi, mì nấu nhanh hơn."

Chắc là đói lắm rồi, Tạ Ninh nhìn hắn một cái, trước tiên rửa sạch một ít trái cây đưa cho hắn lót dạ.

Trong tủ lạnh còn có ít rau và trứng, Tạ Ninh lấy ra hết, rồi tìm thêm một gói xúc xích, sợ Trang Duyên đói sẽ bị đau dạ dày, cậu gần như vừa nấu xong đã mang ra ngay cho hắn.

Trang Duyên ngửi ngửi: "Thơm quá."

Tạ Ninh: "Không ngon bằng anh nấu đâu."

"Không đâu." Trang Duyên cười nhướn mày, "Anh thấy em nấu hợp khẩu vị anh hơn, nếu ngày nào em cũng nấu thì anh sẽ ăn mỗi ngày luôn."

Tạ Ninh nhỏ giọng đáp: "...Không sợ ngán à?"

Trang Duyên: "Em yên tâm, không ngán đâu."

Chưa kịp nghĩ xem phải trả lời thế nào, Trang Duyên lại nói: "Nhưng mà em bận vẽ tranh, anh cũng không nỡ để em vào bếp, cứ để dì Trần lo là được."

Thật ra mì Tạ Ninh nấu cũng bình thường, nhưng Trang Duyên vẫn ăn sạch sẽ, không để lại chút nước dùng nào.

Ăn xong, Trang Duyên hỏi cậu: "Ngày mai em có rảnh không?"

Tạ Ninh hơi ngơ ngác, không chắc chắn đáp: "Chắc là có."

"Vậy là rảnh." Trang Duyên nói, "Anh sẽ dặn Vương Dần Dần ngày mai đừng đến tìm em bàn công việc, có phải dạo này cậu ta thường xuyên đến làm phiền em không?"

Tạ Ninh ngập ngừng nói: "Cũng.... bình thường? Chủ yếu là chuyện công việc thôi."

Thỉnh thoảng cũng có tán gẫu chút chuyện trong đoàn làm phim, nhưng Tạ Ninh ngại nên không nói với Trang Duyên.

Trang Duyên gật đầu.

Tạ Ninh tò mò hỏi: "Ngày mai... anh có việc gì à?"

Trang Duyên nói: "Sắp đến sinh nhật em rồi mà."

"Ừm."

Trang Duyên liếc nhìn cậu: "Phải đến nhà lớn thăm hỏi, anh nghĩ rồi, dù là mừng sinh nhật em, nhưng cũng không thể thiếu quà cho ông nội Tạ được."

Tạ Ninh: "...Trang trọng vậy sao?"

Trang Duyên nghiêm túc gật đầu: "Ông nội Tạ thích gì nhỉ... Anh có nên hỏi ông nội anh không? À đúng rồi, bố mẹ em cũng ở đó, cũng phải chuẩn bị quà cho họ nữa."

Tạ Ninh tưởng tượng cảnh Trang Duyên xách một đống quà đến nhà lớn, bỗng chốc nghẹn lời.

Cậu lí nhí nói: "Không cần phức tạp vậy đâu, người đến là được rồi."

"Không được." Trang Duyên kiên quyết nói, "Gặp phụ huynh sao có thể đi tay không được."

Tạ Ninh không thể lay chuyển được hắn, đành đứng dậy mang bát đũa vào bồn rửa.

Lúc rửa tay, cơ thể cậu bỗng trở nên cứng đờ.

Trang Duyên không biết đã đi theo từ lúc nào, ôm cậu từ phía sau.

Động tác này chắc hẳn đã xuất hiện vô số lần giữa các cặp đôi, tay hắn vòng qua eo, siết nhẹ hông cậu, đầu hơi cúi xuống, tựa vào hõm cổ cậu.

Hơi thở đều đặn mang theo sự nóng bỏng.

Vừa ngọt ngào, vừa có sự ấm áp của gia đình.

Cơ thể Tạ Ninh bất giác mềm nhũn, tay phải chống lên bếp để giữ thăng bằng.

Trang Duyên khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười vang bên tai Tạ Ninh, trầm thấp kéo dài, khiến hai tai cậu nóng bừng.

Trang Duyên thấp giọng hỏi: "Bạn trai ơi, tối nay chúng ta ngủ chung có được không?"

Nói xong hắn còn thuận thế hôn nhẹ lên tai cậu.

Cơ thể Tạ Ninh hoàn toàn mềm nhũn, không chống đỡ nổi nữa.

----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Trang: Anh nghĩ...

Ninh Ninh: ....Không, anh không nghĩ.

Trang Trang: ????

Bát mì hôm nay làm tôi nhớ đến chương 10 khi Trang Trang nấu mì!

Quả nhiên là tôi thích kiểu tình tiết tương phản như thế này!