Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 64

Ánh đèn đường rực rỡ được bật lên.Dù lễ tình nhân là ngày lễ của phương Tây, nhưng ở trong nước cũng rất phổ biến. Có lẽ mọi người muốn tìm chút niềm vui trong cuộc sống nhàm chán sáng đi chiều về, hoặc có thể tâm trạng trước kỳ nghỉ Tết vẫn chưa quay lại, nên tranh thủ buông thả một chút.

Khi đi qua đài phun nước, Trang Duyên từ phía sau ôm lấy cậu.

Tạ Ninh nhìn những cột nước không ngừng biến đổi, không né tránh.

Nghĩ một chút, cậu cũng biết có né cũng không thoát.

"Ninh Ninh." Khi Trang Duyên gọi tên cậu, giọng nói vẫn trầm ấm như cũ, nhưng lại mang theo chút vui vẻ không thể che giấu.

Giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng được thưởng thức viên kẹo yêu thích nhất, vị ngọt lan tỏa khắp môi miệng.

Tạ Ninh để hắn ôm lấy mình, nhẹ nhàng đáp lại: "Ừm."

Trang Duyên cười khẽ bên tai cậu, lại gọi: "Ninh Ninh."

Ngay phía sau họ có một cột đèn đường, ánh sáng yếu ớt đổ xuống, kéo dài bóng của họ trên mặt đất.

Tạ Ninh cúi đầu nhìn bóng hai người chồng lên nhau. Trang Duyên ôm cậu quá chặt, khoảng cách giữa hai cái bóng dần bị lấp đầy, tựa như chỉ còn một cái bóng duy nhất.

Tạ Ninh nhìn một lúc, rồi lơ đễnh đáp lại: "...Ừm.”

Hôm nay Trang Duyên có vẻ hơi dính người.

Bên tai là tiếng thở đều đặn, từ l*иg ngực áp sát sau lưng cậu truyền đến nhịp tim ổn định.

Cậu đang suy nghĩ mông lung, thì bỗng cảm nhận được một mảnh ấm áp, ẩm ướt ở sau cổ, lực đạo nhẹ nhàng nhưng lại mang theo cảm giác tê dại, như dòng điện chạy thẳng vào tim.

Trang Duyên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.

Tạ Ninh giật mình, không kìm được mà run lên.

Hành động này dường như quá mức thân mật, khiến cậu bất giác sinh ra cảm giác xấu hổ, sau đó quay đầu nhìn quanh.

Trong ngày đặc biệt này, từng đôi từng đôi tình nhân quấn quýt bên nhau, có những cặp nam nữ, thỉnh thoảng còn thấy cả những cặp đồng tính.

Hành động của họ cũng không tính là quá mức khác người.

Trang Duyên tựa đầu lên vai cậu, như thể cười khẽ: "Lúc nãy em không phủ nhận lời của anh."

Tạ Ninh không phải là thanh khống, nhưng đối với chất giọng trầm ấm của Trang Duyên, cậu luôn không thể chống cự được, đặc biệt là khi đối phương gần như dán sát vào cậu để nói chuyện, mỗi lần đều khiến cậu cảm thấy hai chân mềm nhũn.

Hiện tại, chân Tạ Ninh cũng có chút mềm.

Cậu cố gắng suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý trong lời nói của Trang Duyên, ấp úng đáp: "Chẳng phải có giảm giá sao?"

Trang Duyên cười khẽ: "Chỉ là tiền cho một bữa tối, em nghĩ là em sẽ để tâm, hay là anh sẽ để tâm?"

Tạ Ninh lập tức không nói nên lời.

Thực ra cậu cũng hiểu, cái cớ vì để được giảm giá nên nói là cặp đôi chẳng có chút thuyết phục nào với bọn họ.

Trong khoảnh khắc đó, khi bị ánh mắt dò hỏi của nhân viên phục vụ nhìn vào, Tạ Ninh do dự hồi lâu, nhưng lại không thể nói ra lời phủ nhận.

Tạ Ninh không nhớ mình nhận ra hôm nay là ngày lễ tình nhân từ lúc nào, sau đó mới ngộ ra rằng mọi sự sắp xếp của Trang Duyên trong ngày hôm nay, từ bức tranh mà hắn dùng ân tình ngày xưa để mua lại, đến bữa tối không quá cầu kỳ nhưng vẫn lãng mạn là vì điều gì.

Cậu nghĩ, có lẽ mình không thể từ chối một Trang Duyên như vậy.

Trang Duyên lại hỏi: "Ninh Ninh, tại sao em không phủ nhận?"

Tạ Ninh bị câu hỏi này làm khó, một lúc lâu sau vẫn không trả lời được.

Nhưng thói quen của Trang Duyên là luôn muốn đào sâu đến cùng, như thể hắn sẽ không buông Tạ Ninh ra cho tới khi nhận được đáp án, cúi đầu hỏi lại lần nữa.

Tạ Ninh ngượng ngùng đáp: "...Tôi không biết nữa."

Mỗi lần như thế, giọng của Tạ Ninh luôn có chút mềm mại của miền Nam, đặc biệt là khi thêm từ "nữa" vào cuối câu, đáng yêu đến mức khiến lòng người mềm nhũn.

Nhưng nghe vào tai Trang Duyên, lại dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái tính xấu trong xương cốt của hắn, khiến hắn không nhịn được muốn trêu chọc Tạ Ninh thêm chút nữa, muốn nghe xem cậu có thể nói ra những lời còn mềm mại hơn không.

"Vậy em thử hỏi trái tim em xem?" Trang Duyên mỉm cười, "Hỏi xem nó đang nghĩ gì?"

Tạ Ninh: "..."

Trong bữa tối, để hợp với không khí, Trang Duyên đã gọi một chai rượu vang, hai người đều uống một chút, nên bây giờ không thể lái xe.

Tài xế đang đưa xe từ bãi đỗ ngầm lên. Khi đèn xe chiếu vào hai người đang ôm chặt lấy nhau, Tạ Ninh theo phản xạ giãy giụa một chút.

Sau đó lại bị giữ chặt hơn.

Cậu không trả lời, nên Trang Duyên thay cậu trả lời: "Ninh Ninh, thực ra trong lòng em đã ngầm thừa nhận chúng ta ở bên nhau rồi, chỉ là vì vài lý do mà không thể nói ra, đúng không?"

Tạ Ninh ngạc nhiên: "Không có."

"Nói dối." Trang Duyên cười khẩy.

Tạ Ninh lại im lặng, thấy tài xế đã đỗ xe trước mặt, cậu liền chuyển chủ đề: "Chúng ta lên xe trước nhé?"

Trang Duyên lại kéo cậu vào lòng: "Không được."

Giọng Tạ Ninh càng mềm hơn: "Tài xế còn đang chờ kìa."

"Để anh ta chờ đi." Trang Duyên nhướn mày, "Dù sao cũng không lâu lắm đâu."

Tạ Ninh nghẹn lời: "..."