Tạ Ninh xem một lúc, cảm thán: "Không hổ là bậc thầy, tôi không hiểu về nhϊếp ảnh mà cũng bị tác phẩm của ông ấy làm cho choáng ngợp."Trang Duyên cười: "Mẹ anh đặc biệt thích tác phẩm của ông ấy, bà nói rằng chúng có một sức mạnh lay động lòng người."
Lần này mặc dù chủ yếu là trưng bày triển lãm, nhưng cũng có một số tác phẩm được bán ra.
Tác phẩm của các bậc thầy chắc chắn có giá trị không nhỏ, người bình thường chỉ có thể ngắm mà không mua nổi.
Trang Duyên bảo Tạ Ninh chọn một tác phẩm của AJ, sau đó mua dưới tên của hắn để tặng cho mẹ Kiều.
"Phải nói là em tặng thì mẹ anh mới vui." Trang Duyên nói.
Tạ Ninh thắc mắc: "Tại sao?"
Trang Duyên cười: "Vì bà ấy thích em mà, nếu dùng danh nghĩa của anh
để tặng, bà ấy chắc chắn sẽ chê anh hoang phí, rồi nói mắt nhìn của anh không ra gì, chọn bức tranh mà bà không thích."
Tạ Ninh: "...Ra là vậy."
Khu triển lãm nhϊếp ảnh nhanh chóng được tham quan xong, khi hai người định rời đi thì ánh mắt của Trang Duyên bị thu hút bởi một bảng triển lãm nhϊếp ảnh về bầu trời sao ở góc phòng, hắn dừng bước.
Một triển lãm nghệ thuật lớn như vậy, người khác ít nhất cũng có một gian triển lãm nhỏ, nhưng cái này chỉ có một bảng triển lãm đặt ở góc, phía trước đặt một cái bàn và hai cái ghế, trông thật đơn sơ.
Trên bảng triển lãm là những bức ảnh chụp bầu trời sao, nhưng do diện tích nhỏ nên rất dễ bị bỏ qua.
Nhưng nếu chú ý đến, chắc chắn sẽ bị thu hút bởi vẻ đẹp hùng vĩ của bầu trời sao kia.
Bức ảnh khiến Tạ Ninh ấn tượng nhất là bức ảnh dải Ngân Hà trên bầu trời thành phố.
Như thể đó là cuộc đấu giữa ánh đèn và ánh sao, cuộc đấu tranh giữa con người và thiên nhiên. Dù cho ánh đèn thành phố rực rỡ, sáng như ban ngày, vẫn không thể che lấp được ánh sáng lấp lánh của dải Ngân Hà.
Tạ Ninh không kìm được cảm thán: "Chụp thật đẹp."
Trên chiếc ghế trước bảng triển lãm, có một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đang ngồi, nghe thấy tiếng của Tạ Ninh, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía họ.
Tạ Ninh để ý thấy cậu ta đeo một chiếc khuyên tai màu xanh, trông như một ngôi sao.
Thanh niên này tên là Trần Tinh, chính là nhϊếp ảnh gia của bảng triển lãm này.
Tên cậu ta có chữ "Tinh", nên đặc biệt hứng thú với bầu trời sao, sở thích lớn nhất trong đời là lái xe đi khắp nơi trên thế giới để chụp ảnh bầu trời sao.
Đều là người trẻ tuổi, Trang Duyên dừng lại trò chuyện với Trần Tinh một lúc.
Tạ Ninh không hiểu về nhϊếp ảnh, cũng không phải người thích nói chuyện, nên chỉ yên lặng lắng nghe họ trao đổi.
Trần Tinh như gặp được tri kỷ, hiển nhiên trò chuyện rất vui vẻ với Trang Duyên.
Tạ Ninh cảm thấy lòng mình bỗng dưng khó chịu, lại mơ hồ không hiểu vì sao.
Cậu dường như không vui khi thấy Trang Duyên nói chuyện với Trần Tinh như vậy.
Nhưng việc xen vào cuộc trò chuyện của người khác không phải là tính cách của cậu, nên Tạ Ninh chỉ lặng lẽ quan sát Trần Tinh từ bên cạnh.
Trần Tinh có tính cách hoàn toàn trái ngược với Tạ Ninh, cậu ta hướng ngoại, hoạt bát, dễ gần, có thể nói chuyện thoải mái với bất kỳ ai.
Cậu ta cũng rất đẹp trai, khi cười lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ, khiến người ta không cách nào cảm thấy khó chịu trước sự nhiệt tình đó.
Vừa mới quen biết, Trần Tinh đã rất tự nhiên dẫn họ đi quanh bảng triển lãm, kể về những câu chuyện nhϊếp ảnh của cậu ta ở khắp nơi.
Nói cười rôm rả, cậu ta đã giới thiệu gần hết các bức ảnh.
Tạ Ninh nhìn nụ cười rạng rỡ của Trần Tinh, trong lòng bỗng sinh ra vài phần ghen tị, biểu tình có chút hoảng hốt.
Đột nhiên, tay cậu bị siết chặt, Trang Duyên kéo cậu đi ra ngoài, quay lại nhìn Trần Tinh với nụ cười áy náy: "Xin lỗi, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi còn phải đi xem các khu triển lãm khác."
"Được được." Trần Tinh lại cười, hai chiếc răng khểnh lấp ló, không để tâm đến sự lạnh lùng bất chợt của Trang Duyên, đưa cho hắn hai tấm danh thϊếp: "Đây là thông tin liên lạc của tôi, có thời gian thì thêm WeChat nói chuyện nhé!"
Tạ Ninh vô thức nhìn vào tay Trang Duyên.
Trang Duyên nhướn mày: "Còn nhìn gì nữa?"
Tạ Ninh: "Hả?"
Khuôn mặt Trang Duyên thoáng chút khó chịu: "Cậu ta đẹp đến vậy sao? Vừa rồi em cứ nhìn cậu ta mãi."
Tạ Ninh lắc đầu bối rối: "Không có mà."
Trang Duyên không dễ dàng bỏ qua: "Vậy em cứ nhìn cậu ta làm gì?"
Tạ Ninh nghĩ ngợi rồi thành thật nói: "Cái khuyên tai trên tai của cậu ấy trông đẹp lắm."
Trang Duyên như sửng sốt một chút.
Tạ Ninh sờ vào vành tai của mình, cậu không có xỏ khuyên, nhưng nhìn khuyên tai của Trần Tinh, lại thấy nó đặc biệt đẹp.
Trang Duyên chú ý đến động tác của cậu, hỏi: "Em cũng muốn có một chiếc khuyên tai như thế?"
Tạ Ninh im lặng một lúc, rồi lắc đầu.
Trang Duyên lại cười: "Em đeo khuyên tai chắc chắn sẽ rất đẹp, đẹp hơn cậu ta nhiều."