Trước khi lâm chung, thái phó của Phạm Trạch đã yêu cầu Phạm Trạch phải gϊếŧ chết Tạ Kha, nói hắn là người có khả năng trị quốc hơn nữa còn căm thù Ly Quốc, nếu thả hắn trở lại Lại Quốc không khác gì thả hổ về rừng.
Phạm Trạch cảm thấy Tạ Kha chỉ là một con tin nhỏ bé, vốn định nghe theo di ngôn của thái phó gϊếŧ chết Tạ Kha cho xong việc, nhưng sau khi Tần Kính nghe tin lại tự mình tới cửa cầu xin hắn bỏ qua cho Tạ Kha.
Phạm Trạch cảm thấy một ân tình của Tần Kính tất nhiên là đáng giá hơn tiện mệnh của Tạ Kha, thế là đáp ứng không gϊếŧ hắn, nhưng di ngôn của thái phó cũng không thể không quan tâm đến, cuối cùng phái người đánh gãy hai chân hắn mới miễn cưỡng tính là công đạo với sư mệnh.
Tạ Kha hai chân tàn tật lại còn bị giam cầm trong viện nhỏ, tinh thần sa sút, nản lòng. Tần Kính một bước cũng không rời canh giữ hắn, chăm sóc hắn suốt ba tháng phòng ngừa hắn tự sát.
Một ngày Tạ Kha lạnh lùng nhìn y, nói, “Mấy người Ly Quốc các ngươi, người thì tra tấn ta thành một phế nhân, người lại giả mù sa mưa chiếu cố ta. Đúng là vừa đấm vừa xoa.”
Tần Kính biết hắn đối với Ly Quốc hận thấu xương, nhưng vẫn có ý đồ muốn khai sáng cho hắn, “Nhưng mà theo ta thấy, công tử tuy rằng phế đi hai chân nhưng tốt xấu tánh mạng không lo, vì cái gì muốn từ bỏ? Chỉ cần cố gắng sống sót, công tử làm sao biết được tương lai không có cơ hội chuyển mình?”
Tạ Kha không muốn nghe y nói mấy cái lý do thoái thác đấy, “Đừng nhiều lời nữa, Tần đại nhân có gì nói thẳng ra đi, một phế nhân như ta đối với các ngươi còn có cái tác dụng gì? Ngươi đã lãng phí ba tháng thời gian, rốt cuộc muốn được cái gì từ ta.”
Tần Kínhkìm chế cõi lòng tràn ngập chua xót, ngồi xổm trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, “Ta chẳng qua cảm thấy công tử là người có thể làm nên nghiệp lớn, mà không phải bị vây chết ở Ly Quốc. Hoặc là bỏ chuyện này qua một bên, nói cho dễ hiểu là, ta thích công tử, cho nên muốn bảo vệ công tử.”
Ở Ly Quốc nam nhân có thể cùng nam nhân thành thân, nhưng ở Lại Quốc không tiếp thu nam nam yêu nhau. Mặc dù Tạ Kha ở Ly Quốc làm con tin 5 năm, nhưng trong xương cốt vẫn là người Lại Quốc, bây giờ nghe được Tần Kính thổ lộ chỉ cảm thấy dối trá lại nực cười.
Tần Kính sao có thể sẽ nhìn không ra nét khinh miệt trên mặt hắn. Nếu Tạ Kha không tin, y cũng sẽ không không biết xấu hổ nhấn mạnh mình thích hắn. Thế là y tìm một cái lý do làm đối phương yên tâm.
Tần Kính nói với Tạ Kha, tương lai nếu y có thể giúp hắn trở lại Lại Quốc, Tạ Kha phải ban cho Tần Kính quan to lộc hậu làm hồi báo, bảo đảm y một đời phú quý vô ưu.
Lúc ấy Tạ Kha đối với tình cảnh của chính mình cực kỳ không tự tin, cho rằng Tần Kính đại khái là muốn thăng quan phát tài đến điên rồi, cư nhiên đem hy vọng ký thác ở trên người hắn.
Bất quá loại yêu cầu hoang đường này cũng vô hình trung cho Tạ Kha một tia hy vọng xa vời. Đến người khác còn tin tưởng hắn có thể có niết bàn trọng sinh, vì cái gì chính bản thân hắn lại không thể tin tưởng, nói không chừng tương lai Tần Kính thật sự có thể nghĩ ra cách đưa hắn về Lại Quốc.
Cho đến ngày nay Tạ Kha vẫn như cũ không tin vào cái gọi là thích của Tần Kính, nhưng cũng không rõ vì cái gì au khi đã bị chọc thủng đối phương lại còn lặp lại nói thích hắn, đơn giản không hề rối rắm vấn đề này, “Ba ngày trước ngươi đã nói sắp đến thời cơ tốt nhất để trở lại Lại Quốc, vậy bao giờ di chuyển?”
Tần Kính nghĩ đến sự an bài của Phạm Trạch, giơ ra năm ngón tay, “Sư phụ ta có rất nhiều sản nghiệp ở trong Nguyệt thành, trong đó không thiếu cơ quan địa đạo để đi thông ra ngoài thành. Nhiều nhất năm ngày, lão nhân gia sẽ phái người bí mật đem chúng ta mang đi.”
Tạ Kha nắm lấy hai từ “chúng ta”, kinh ngạc hỏi, “Ngươi cũng muốn đi cùng ta sao?”
Tần Kính cảm thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn rất buồn cười, tự động xem nhẹ ý ghét bỏ bên trong lời nói, cố ý chọc giận hắn nói, “Đương nhiên rồi, ngươi đã nói sẽ cho ta quan to lộc hậu, ta không cùng ngươi đi thì sao có thể hưởng thụ mấy thứ đấy?”
Tạ Kha đột nhiên cảm thấy bực bội, sắp phải rời đi còn phải mang theo cái người hai năm nay vẫn luôn bắt nạt hắn. Bất quá chuyện này là hắn đáp ứng trước rồi, huống hồ hắn phải muốn dựa vào sự trợ giúp của đối phương để rời đi, muốn cự tuyệt cũng không được.