“Cảnh sát Hứa, anh lại không ngoan rồi. Cô hờn dỗi một câu, buông vật nam tính ra, “Đã nói đêm nay để em chủ động mà.”
“Nguyện Nguyện, anh hơi khó chịu.”
Chỗ đó của anh thật sự cứng đến phát đau.
Đường Nguyện chỉ trêu chọc anh, nhưng không chịu dễ dàng giải tỏa cho anh.
“Vậy phải làm thế nào anh mới hết khó chịu đây?”
Trong mắt người phụ nữ như có gợn sóng lăn tăn, tựa đầu vào đùi anh, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào vật nam tính của người đàn ông.
Đầu ngón tay trắng xanh mơn trớn thân vật, nghe được người đàn ông cúi đầu hít vào, Đường Nguyện nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếʍ dọc theo thân vật.
Đến đỉnh vật, cái lưỡi nhỏ nhắn hồng hào vòng quanh qυყ đầυ vài vòng, chọc nhẹ vào mã mắt, há miệng chậm rãi ngậm vào.
“Ưm, như vậy, anh thoải mái không?”
Cô ngậm đồ vật vào miệng nên nói không được rõ ràng.
“Sâu hơn một chút.”
Cảm giác mất hồn kia giống như một dòng điện chạy dọc lên da đầu, Hứa Tứ khát vọng Đường Nguyện ngậm nó sâu hơn một chút.
Cô ngậm vào miệng mυ'ŧ vài lần, sau đó nhổ ra.
“Sao vậy, Nguyện Nguyện?”
Hứa Tứ hơi thở hỗn loạn chống đầu nhìn cô.
“Quá lớn, em ngậm không nổi.”
Thân vật quá lớn, căng tràn đến mức khóe miệng cô cũng có chút đau.
Đường Nguyện hơi nhổm dậy khỏi giường, dưới ánh mắt trần trụi của người đàn ông cởϊ qυầи lót ra.
Miếng vải nhỏ đã ướt sũng.
Ở khu vực tam giác không lông kia, hai cánh hoa mập mạp đang dính vào nhau.
“Nguyện Nguyện.”
Hứa Tứ nuốt một ngụm nước miếng, trong cổ họng nóng hầm hập, ánh mắt nhìn thẳng vào giữa hai chân cô.
Nơi nữ tính xinh đẹp nhất thần bí nhất giờ phút này đang bại lộ trong tầm mắt của anh.
"Hửm?"
Cô nhướng mày, tách hai chân ra chậm rãi ngồi lên bụng anh.
Hai nơi bí mật không có bất kỳ mảnh vải nào cản trở thân mật dán vào nhau, Hứa Tứ hơi ngẩng cổ lên, thậm chí có thể nhìn thấy hai cánh hoa mập mạp của Đường Nguyện dán lên gậy thịt của anh.
Khe hở phía dưới bị ép tách ra một chút, lộ ra hạt thịt nhỏ sung huyết cứng rắn lấp lánh ánh nước, nhìn mãi nhìn mãi, khí huyết cả người Hứa Tứ cũng dần tăng lên.
“Sao lại cứng như vậy?"
Cô cắn môi, bên trong ngứa ngáy làm cho Đường Nguyện nhịn không được quỳ gối hai bên người anh, bắt đầu nhẹ nhàng động đậy thắt lưng.
Dòng nước ẩm ướt dính nhớp mang theo hơi nóng cọ lên gậy thịt, kéo từ gốc vật đến qυყ đầυ.
Hứa Tứ nhắm chặt hai mắt, bởi vì cố gắng kìm nén nên gân xanh trên cổ cũng nhô lên thật cao.
“Nguyện Nguyện, mau nhét vào đi.”
Như vậy đối với anh mà nói chẳng khác gì một màn tra tấn.
Nơi chặt chẽ ẩm ướt kia không ngừng cọ qua vật nam tính, dịch thể tiết ra tưới ướt cả bụng dưới của anh, làm cho phần lông thô cứng đen nhánh dính bết lại với nhau.
Đường Nguyện cười khẽ, ghé sát vào người anh cắn miệng anh, dưới thân vẫn không nhanh không chậm cọ vào gậy thịt của anh.
Cô thích cảm giác hôn Hứa Tứ, cũng thích cắn đôi môi mỏng của anh.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả cánh môi anh, cắn nhẹ lấy cánh môi ngậm vào trong miệng mυ'ŧ mát, rồi lại kịp thời tránh đi đầu lưỡi người đàn ông nhịn không được vươn ra muốn quấn lấy cô.
Cô giống hệt như một con hồ ly giảo hoạt, không ngừng trêu chọc người đàn ông, thẳng đến khi nghe thấy hô hấp của anh càng thêm nặng nề, Đường Nguyện mới với chiếc lưỡi nhỏ của mình vào miệng Hứa Tứ thăm dò.
Cọ xát hơn trăm lần, cuối cùng cô cũng run rầy mềm nhũn người, nặng nề thở hổn hển.
Tuy rằng vẫn chưa nhét vào, nhưng dùng vật nam tính của Hứa Tứ cọ xát hạt thịt đã cứng rắn cũng làm cho Đường Nguyện đạt cao trào.
Sau khi động tình, thân thể Đường Nguyện càng thêm dính nhớp, nước chảy ra cũng càng ngày càng nhiều.
“Nguyện Nguyện.”
Đáy mắt Hứa Tứ đỏ bừng nhìn chằm chằm Đường Nguyện, lúc này anh đã sắp bộc phát.
Gậy thịt vốn đã cứng đến phát đau, trải qua lần cọ xát hơn một trăm cái vừa rồi lại giống như một con ác long, không ngừng ra lệnh cho thắt lưng dùng sức, qυყ đầυ mập mạp chọc thẳng vào nơi bí mật đang róc rách nước xuân.
Nhìn người đàn ông đã nhẫn nhịn đến cực hạn, Đường Nguyện nhếch môi cười xấu xa.
“Cảnh sát Hứa, trên người em dính nhớp quá, chờ em đi tắm trước đã.”
“Không được!” Ngữ khí của anh lạnh lùng, “Làm xong rồi tắm.”
“Vừa nãy không phải đã làm xong rồi sao?" Nói xong, Đường Nguyện còn cố ý ngáp một cái, “Đêm nay để em ngủ sô pha cũng được, dù sao đây là nhà của anh mà."
Cô vừa nói vừa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước xuống giường.
Mới vừa đi tới cạnh cửa, chợt nghe thấy tiếng lạch cạch.
Đường Nguyện quay đầu lại, thiếu chút nữa hét lên thành tiếng.
Hứa Tứ dựa vào vũ lực xé rách cà vạt.
Anh bước xuống giường, sải bước hướng về phía cô, cây gậy đỏ sậm phía dưới vểnh cao hết cỡ, trên qυყ đầυ còn sót lại dịch thể mà vừa nãy cô cọ qua.
Đường Nguyện biết mình đã chơi quá lửa, vừa mới chuẩn bị chạy, cánh tay đột nhiên bị một bàn tay lớn bắt lấy, giây tiếp theo một thân thể nóng bỏng dán lên lưng, cô bị Hứa Tứ trực tiếp đè lên tường.
“Hứa, Hứa Tứ, em sai rồi.”
Đường Nguyện vừa nũng nịu đầu hàng xong, cây hàng thô to kia liền mạnh mẽ đâm vào.
“A, đau.”
Đường Nguyện bị đau, cả người căng ra, vách thịt lập tức siết chặt lấy gậy thịt của anh.
Đồ vật của Hứa Tứ vốn ưu việt hơn người thường, vì vậy trước kia lúc hoan ái, bởi vì anh sợ làm Đường Nguyện bị thương, cho nên màn dạo đầu làm rất lâu, lúc cắm vào cũng vô cùng chậm rãi.
Cũng may giờ phút này trong vách thịt đã ướt đẫm, anh cắm sâu vào cũng không làm người phụ nữ bị thương.
Hứa Tứ động đậy thắt lưng, nặng nề đυ.ng chạm hơn mười cái cho đỡ thèm, sau đó mới mở năm ngón tay ra đánh lên cánh mông nhỏ nhắn đang vểnh cao của Đường Nguyện.
“Cô bé xấu xa, còn dám giở trò với anh nữa không?"