Trịnh Bân cảm giác mình đã trải qua một giấc mộng dài đằng đẵng. Lông mi dài cong khẽ động đậy, âm thanh lách tách thật nhỏ bên tai ngày càng rõ ràng hơn.
Mất một thời gian thiếu niên mới có thể mở được mắt, cậu phát hiện bản thân đang nằm trong một hang động khá lớn, không gian không quá tối tăm, ở gần đó đang có người nhóm lửa để nấu đồ ăn.
Trịnh Bân muốn ngồi dậy để nhìn xem là ai đã cứu mình, nhưng vừa cử động thân thể thì cơn đau tột cùng lập tức truyền đến.
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không tùy tiện di chuyển như vậy đâu.”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến tai Trịnh Bân, xong đối với thiếu niên lại quen thuộc vô cùng. Bất chấp đau đớn, cậu vẫn gượng ép ngồi dậy, nhìn thấy bóng lưng cao lớn vững chãi mà cô độc kia, cảm xúc dồn nén trực muốn vỡ òa.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, tiếng nấc bị chủ nhân khống chế để không tạo thành tiếng, chỉ một mực ngẩn ngơ nhìn về phía trước.
Người đàn ông đang nướng một con Hỏa Kê, không thấy thiếu niên lên tiếng nữa thì khá nghi hoặc. Hắn xoay người lại, vừa vặn trông thấy đối phương đang khóc.
Trái tim tựa bị ai đó bóp chặt, hắn cau mày, không hiểu cảm xúc của mình sao lại kỳ lạ như thế. Có điều xét đến thương thế trên người Trịnh Bân, mặc dù Tần Liệt đã xử lý và băng bó lại rồi, nhưng nơi này không có máy trị liệu, vết thương vừa kịp kết vảy mà thôi. Xem ra đây mới là nguyên nhân khiến cậu ấy khóc.
Hắn kiểm tra phần gà đã chín tới, một tay nhấc xiên lên, một tay khác xé phần đùi ra bỏ vào một chiếc lá đã rửa sạch rồi chuyển đến gần chỗ Trịnh Bân.
“Đàn ông con trai mới chút thương tích như vậy đã khóc rồi. Nếu cậu đã tỉnh, thì ăn gì đó đi. Vết thương sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Trịnh Bân không đáp, xong vẫn ngoan ngoãn nhận lấy đùi gà. Vào điều kiện thế này cậu cũng chẳng để ý đến bệnh ưa sạch sẽ của mình, thẳng tay cầm đùi gà lên cắn một ngụm, tay khác thì lén lút chùi nước mắt trên má.
Tần Liệt trông thấy hình ảnh này liền thản nhiên quay đầu đi, chẳng qua phần tai ửng đỏ bất thường đã bán đứng cảm xúc trong lòng hắn.
Khoảng thời gian tiếp theo một lần nữa chìm vào im lặng, một người nướng gà, một người chậm rãi bổ sung thể lực đã mất.
Trịnh Bân rất nhanh đã ăn xong phần thịt mà Tần Liệt đưa cho, nhưng dạ dày vân còn kháng nghị chưa thỏa mãn. Cậu không biết phải mở lời với hắn thế nào, ai ngờ đối phương lại mang tới một ít quả dại mọng nước.
“Cậu đã bất tỉnh hai ngày, không nên ăn quá nhiều thịt, ăn thêm chỗ quả này đi.”
Trịnh Bân kinh ngạc, nhưng lập tức liền cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt lạnh nhạt dò xét của Tần Liệt, chẳng qua trong lòng lại nghi hoặc.
Ở đối phương có gì đó không thích hợp, nhưng Trịnh Bân không thể nhìn ra cụ thể thế nào. Cũng bởi bình thường Tần Liệt vẫn luôn mang gương mặt không cảm xúc như thế, rất ít lộ ra biểu hiện khác.
Tần Liệt không trông chờ Trịnh Bân sẽ trả lời hắn, từ lúc tỉnh lại cậu đã chịu nói câu nào đâu. Hắn chẳng thừa hơi đi mặt nóng dán mông lạnh làm gì. Đặc biệt đối với một người hắn không có thiện cảm lại càng không.
Đúng vậy. Tần Liệt đối với sự xuất hiện của Trịnh Bân vừa ngạc nhiên vừa không hiểu nổi.
Hắn vừa tỉnh lại thì thấy bản thân ở tinh cầu hoang này rồi, bên cạnh là chiếc cơ giáp hỏng đến mức nhìn không ra hình dạng.
Trong đầu Tần Liệt khi ấy chỉ toàn một mảnh hỗn độn, ký ức không ngừng xáo trộn khiến hắn vô cùng đau đớn. Nhẫn nhịn để cơn đau qua đi, hắn mới sắp xếp lại trí nhớ nhằm tìm hiểu ra chuyện đã xảy ra với mình.
Ký ức gần đây nhất của Tần Liệt là việc hắn đề nghị hiệu trưởng Thạch Sâm để bản tham gia nhiệm vụ đặc biệt của học viện. Sau khi tới khu vực tiếp nhận thì vừa lúc trùng động xảy ra một đợt trùng triều cỡ lớn.
Không ai ngờ đến cầm đầu đám trùng thú là một con trùng cấp tám, cả kể Hồng thiếu tướng đích thân ra mặt vẫn không thể làm gì được nó cả.
Vừa hay Tần Liệt nghĩ ra diệu kế, Hồng thiếu tướng sau một thời gian thương lượng với mọi người rốt cuộc đồng ý.
Mọi bước đều đi theo dự đoán của Tần Liệt, ai ngờ con trùng thú cấp tám kia lại chơi xấu muốn tự bạo để nổ chết cả binh đoàn.
Vào giây phút nguy cấp, Tần Liệt mạo hiểm tóm lấy trùng thú nhảy vào trùng động với ý định lưỡng bại câu thương. Chuyện sau đó thì hắn không biết gì nữa. Có lẽ quãng thời gian tiến vào trùng động đến khi xuất hiện ở tinh cầu này, Tần Liệt luôn rơi vào hôn mê.
Sinh hoạt ở tinh cầu vài ngày, Tần Liệt gặp không ít dị thú mạnh mẽ. Nhưng hắn chưa từng chùn bước, thao túng thuần thục ma pháp và kỹ thuận chiến đấu gϊếŧ chết từng con một. Nhờ vậy, hiện tại hắn đã đột phá lằn ranh trung cấp, trở thành ma pháp sư kiêm chiến sĩ cao cấp.
Chỉ là, Tần Liệt nhận ra mình đã mất đi một phần ký ức, mỗi khi hắn nghĩ về nó thì cơn đau đầu lại giày vò hắn.
Hắn không dám khẳng định, nhưng ký ức đó liên quan đến một người, hơn nữa là một người rất quan trọng.
Thẳng tới khi trông thấy Trịnh Bân, Tần Liệt mới hơi ngờ ngợ.
Hắn chỉ nhớ thiếu niên này không còn là phế vật trong dĩ vãng, lại trở thành học trò cưng của Trần đại sư. Còn những chuyện khác, Tần Liệt không có ấn tượng gì cả.
Trời bên ngoài đã là một màu đen, Tần Liệt nhanh chóng dập lửa tránh đưa dị thú đến, dùng những dây leo dài phủ kín cửa hang lại, sau đó mới quay vào trong.
Thị giác của chiến sĩ tốt hơn người thường không biết bao nhiêu lần, nên dù trong hang tối đen, Tần Liệt vẫn thấy được toàn cảnh.
Chính vì thế, hắn mới thấy rõ thiếu niên đang co mình một góc không ngừng run rẩy, người đã nhỏ nhắn lại biểu hiện như vậy nên càng yếu ớt hơn. Tần Liệt nhíu mày, đừng bảo đối phương còn sợ tối đấy nhé.
Đừng trông chờ Tần Liệt sẽ thương hương tiếc ngọc, hắn trực tiếp nằm xuống nền cỏ đã được trải mềm, sau đó vươn tay chụp lấy người thiếu niên để cậu nằm xuống bên cạnh mình, mãi một lúc mới cất giọng nói:
“Ngủ đi, sáng mai chúng ta còn chuyện khác phải làm.”
Dứt lời, Tần Liệt liền nhắm mắt lại, chẳng qua bàn tay vẫn nắm chặt tay của thiếu niên.
Trịnh Bân mới hôn mê hai ngày làm sao ngủ tiếp nổi, nhưng hơi ấm từ bàn tay của người kia khiến cậu đặc biệt yên tâm, chẳng biết qua bao lâu thì đã truyền ra tiếng hít thở đều đặn.
Tần Liệt vốn đã nhắm mắt rồi lúc nay lại mở ra, nghiêng đầu nhìn hình dáng say ngủ của thiếu niên, trái tim không tự chủ muốn đập gia tốc, muốn từ trong mớ hỗn độn xé ra mảng ký ức mà hắn cần phải biết, nhưng đổi lại là sự thống khổ đay nghiến biển tinh thần.
“Chết tiệt.” Tần Liệt thầm rủa. Không muốn suy nghĩ gì nữa hết. Hắn nhẫn nại vượt qua cơn đau, tiếng hô hấp của thiếu niên như có quy luật khiến hắn hơi buồn ngủ, trải qua một giấc không mộng mị, bàn tay vẫn nắm chặt tay người bên cạnh chưa từng buông ra.