Hôm nay đã là ngày thứ tư Trịnh Bân sinh hoạt tại tinh cầu Lam Ảnh. Nhờ có sự giúp đỡ của hệ thống, cậu luôn thần kỳ tránh được tuyến đường đi của đội ngũ.
Không chỉ thế, tại cửa hàng hệ thống, Trịnh Bân đổi được loại thuốc che giấu mùi vị tốn hai ngàn điểm tích phân.
Viên thuốc sau khi uống vào, Trịnh Bân không cần lo lắng bị dị thú đánh hơi ra mình trong vòng ba mươi ngày.
Mấy lần suýt đυ.ng phải dị thú cấp năm trở lên, Trịnh Bân có ưu thế này mới thoát chết trong gang tấc.
Cậu chưa từng quên nhiệm vụ chức nghiệp mà hệ thống giao cho, chủng loại dị thú phong phú chính là tài liệu giúp Trịnh Bân bổ sung vào bộ sưu tập Ori của mình.
Suy cho cùng, cậu chưa có nhiều kỹ năng có thể tấn công.
Gậy Như Ý dù tốt, nhưng nó là vật chết. Trong khi dị thú được huyễn hóa từ Ori thì khác.
Hình ảnh tưởng tượng càng sống động, Ori làm ra càng chi tiết, chờ Huyễn Hình Sư sử dụng mới tạo ra sức mạnh tiếp cận với vật thật nhất.
Lúc này, Trịnh Bân đang nép mình trên một tàng cây, lặng lẽ quan sát một con Hỏa Kê đang kiếm ăn.
Hỏa Kê là dị thú hỏa hệ cấp hai, bộ lông màu đỏ rực, phần đuôi giương lên như một chiếc quạt lớn, chiếc mào màu cam nhạt khi sử dụng năng lực sẽ phát sáng, kỹ năng thường dùng là ‘Hỏa Cầu’ và ‘Phong Tước’.
Trịnh Bân không biết lấy đâu ra một chiếc bút và cuốn sổ, mắt thì theo dõi từng nhất động của Hỏa Kê, tay không ngừng phác họa hình ảnh nó trên cuốn sổ.
Đây là một thói quen đến từ kiếp trước của Trịnh Bân.
Hiện tại cậu sở hữu một trí nhớ không tệ, nhưng cảm giác được đặt bút vẽ trực tiếp mới có thể khắc sâu hoàn toàn hình ảnh vào trong lòng.
Chẳng mấy chốc mà phần phác thảo đã được vẽ xong.
Trịnh Bân đánh giá bức vẽ, dường như chưa quá hài lòng, dứt khoát xé đi trang giấy rồi bắt đầu một đợt phác thảo mới.
Rốt cuộc phải lần thứ ba, Trịnh Bân mới mỹ mãn đổi loại giấy Ori chất lượng tốt nhất ra để bắt đầu thử nghiệm.
Tại biển tinh thần, những sợi tơ màu trắng bắt đầu biến hóa, theo sự chỉ huy của Trịnh Bân tiến ra bên ngoài, dần quyện làm một với từng thao tác gấp nếp giấy.
Cả quá trình cực kỳ chậm rãi, Trịnh Bân chưa từng mở mắt ra xem tiến độ của mình tới đâu.
Không biết đã qua bao lâu, thậm chí con Hỏa Kê phía dưới vì kiếm chẳng ra miếng mồi ngon nên chán nản bỏ đi mất, Trịnh Bân mới chịu mở mắt ra.
Một con Hỏa Kê bằng giấy nằm gọn trong lòng bàn tay của Trịnh Bân, từng chi tiết gần như không hề khác biệt với bản thực, do sự ảnh hưởng sẵn từ chất liệu, nên dù chưa được huyễn hóa ra, nó vẫn mang đến cảm giác sinh động tới khác thường.
Ori thoạt nhìn đã thành công ngay trong lần đầu tiên, nhưng trên gương mặt của Trịnh Bân chẳng biểu hiện chút vui sướиɠ nào.
“Giám định.”
Một bảng giám định lập tức xuất hiện trước mặt Trịnh Bân:
“Tên gọi: Ori phiên bản Hỏa Kê - Sơ cấp.
+ Chỉ số:
- Công: 100
- Thủ: 25
- Sát thương: 150
- Tốc độ: 180
+ Số lần sử dụng: 4 lần. (sẽ tiêu hao sau mỗi lần hư hại).
+ Kỹ năng đính kèm:
- Hỏa Cầu: mào gà phát sáng sẽ tạo ra một quả cầu lửa để tấn công, mỗi lần thi triển sẽ mất mười lăm giây giây chuẩn bị.”
Trịnh Bân không quá hài lòng với chỉ số này. Ori cậu vừa tạo ra chỉ tạo được hỏa lực bằng một nửa khả năng thật sự của Hỏa Kê, trong khi kỹ năng đính kèm chỉ nhận được ‘Hỏa Cầu’, đã thế thời gian chuẩn bị mấy tới mười lăm giây.
Phải biết, Hỏa Kê chưa có trí khôn nhưng rất hiếu chiến, tốc độ ra chiêu vô cùng nhanh, mỗi lần phóng ‘Hỏa Cầu’ gần như chỉ mất năm giây. Chưa hết, ‘Phong Tước’ mới là kỹ năng khó nhằn nhất của nó.
Hỏa Kê lợi dụng chiếc đuôi xinh đẹp của nó để quật ngã kẻ địch, từng chiếc lông mang theo răng cưa sắc bén lại mang theo tầng nhiệt cực cao, nếu lỡ bị nó quật trúng sẽ tạo ra một thương tổn rất kinh khủng.
Bây giờ Trịnh Bân mà lấy Ori của mình đánh với chính chủ, nhất định sẽ đo ván trong năm giây đầu tiên. Cậu phiền muộn thở dài, nhưng sự quyết tâm nơi đáy mắt chưa từng mất đi.
“Ký chủ, ngày hôm nay cậu có muốn đi săn không?”
Tiểu Bảo Bối từ tàng cây phía trên ló đầu xuống hỏi Trịnh Bân, trên đầu lông xù dính vài chiếc lá, nhìn sao cũng thấy buồn cười không chịu được.
Khóe môi Trịnh Bân hơi nhếch lên, đáp:
“Đi.”
Trịnh Bân đứng dậy, không cần dùng đà mà nhảy thẳng xuống, thế mà bàn chân tiếp đất lại không tạo ra chút tiếng động nào.
Cậu khẽ gật gù, kể từ lần bị tập kích thứ hai, Phong Hình quyền vô tình đột phá một bình cảnh mới, khiến Trịnh Bân sử dụng càng thêm thuận tiện hơn.
Cậu không muốn kỹ năng chiến đấu lại gặp phải trì trệ, đồng thời nghiên cứu càng chuyên sâu về kỹ năng của từng loại dị thú, nên hễ tới buổi chiều, bản thân sẽ tìm một dị thú dưới cấp bốn để săn.
Ban đầu Trịnh Bân còn chưa thể thẳng tay gϊếŧ chết dị thú, nhưng sau lần suýt bị sự yếu lòng của mình tạo thành quả đắng thì đã học khôn ra.
Xác dị thú sẽ được hệ thống thu mua và đổi trả bằng tích phân. Một con dị thú cấp một đổi được một trăm điểm tích phân, cấp hai là bốn trăm, cấp ba là tám trăm, cấp bốn là một ngàn hai trăm,…
Trịnh Bân trong hai ngày săn được mười lăm con cấp một, sáu con cấp hai, hai con cấp ba và một con cấp bốn.
Dĩ nhiên, Trịnh Bân sau khi dò hỏi Tiểu Bảo Bối mới biết thứ nó thật ra là thú hạch bên trong dị thú.
Thời điểm cậu được thấy viên đá phát sáng đủ loại màu sắc thì vô cùng yêu thích.
Vì thế, Trịnh Bân không định đổi toàn bộ cho hệ thống mà giữ lại một chút cho mình. Cả kể không thể sử dụng thì vẫn có giá trị sưu tầm mà.
.
Trịnh Bân co người giấu mình trong bụi cây, phía trước là hai con dị thú một hình báo một hình sói đang đánh nhau.
Theo giám định của hệ thống, dị thú hình báo hay còn gọi là Thiểm Liệt Báo, toàn thân màu đen tuyền, điểm xuyết những đường vân hình sét màu tím nhạt, sở hữu ma pháp hệ lôi.
Trong khi dị thú hình lang, bộ lông thuần trắng tinh, hơi thở mang theo băng lạnh, vì thế có tên là Hàn Cực Lang.
Tuy nhiên tên gọi của chúng không phải thứ khiến Trịnh Bân quan tâm tới.
Hai con dị thú này, đều là dị thú cấp năm.
Không chỉ cấp năm, mà còn chuẩn bị tiếp cận cấp sáu.
Về nguyên nhân khiến chúng đầu rơi máu chảy, Tiểu Bảo Bối tốt bụng nhắc nhở Trịnh Bân để ý gốc thực vật tựa như đóa sen trắng đang nằm giữa hồ ở gần đó.
Gốc thực vật này được gọi là Ma Liên, mỗi cánh hoa gần như được tạo ra từ lực lượng ma pháp tự nhiên, nếu sử dụng hợp lý sẽ hỗ trợ dị thú đột phá.
Trịnh Bân liền vỡ lẽ. Bảo sao hai con dị thú chiến đấu không màng sống chết như thế. Bọn chúng đều đang tìm cơ hội để thăng cấp, gốc thực vật lại chỉ có một, nên bắt buộc phải chọn ra kẻ thắng cuộc.
Rất tốt. Trịnh Bân có thể nhân cơ hội làm ngư ông đắc lợi. Hiện giờ một mình cậu đánh nhau với một con dị thú cấp năm vẫn hơi quá sức, nhưng nếu hai con dị thú kia cắn xé nhau tới thương tích đầy mình rồi, chẳng lẽ cậu còn không thu phục được.
Rất nhiều cây cối bởi trận chiến mà đóng băng hoặc cháy khét, mặt đất xới tung mất trật tự. Chẳng qua hai con dị thú vẫn ý thức không thể thương tổn Ma Liên sắp nở, vậy nên chọn vị trí cách xa hồ nước khoảng một đoạn.
Thiểm Liệt Báo tung một đòn ‘Thiểm Liệt’ tấn công mắt trái của Hàn Cực Lang, ý đồ muốn làm mù mắt nó. Nhưng Hàn Cực Lang đâu có ngu, không chỉ kịp thời né tránh còn nhanh chóng phản lại bằng đòn ‘Băng Gai’.
Những chiếc gai băng lao vun vυ't không gặp bất kỳ một trở ngại nào, dù Thiểm Liệt Báo luôn tự tin vào tốc độ của mình nhưng trước đối thủ có lợi thế tương tự vẫn bị trúng chiêu.
Một chân của nó bị đóng băng không thể di chuyển. Hàn Cực Lang không cho nó cơ hội hoàn thủ, lại sử dụng kỹ năng ‘Hàn Cực’ cơ hồ đem Thiểm Liệt Báo toàn bộ đóng băng.
‘Băng Gai’ một lần nữa được xuất hiện, nhưng lần này lại hướng từ dưới đất mọc lên và xuyên qua cơ thể đóng băng của Thiểm Liệt Báo.
Hàn Cực Lang chưa kịp đắc ý với chiến công của mình thì bất thình lình ăn một gậy làm choáng váng.
Nó lắc lắc đầu, muốn nhìn xem thứ đáng ghét vừa đánh lén mình là gì.
Miệng nó phát ra những tiếng gầm gừ đe dọa đối thủ. Hàn Cực Lang nhận ra kẻ địch này. Chúng là chủng loại hèn hạ nhất trong mắt của nó - con người.
Hàn Cực Lang từng trông thấy đồng bọn của mình bị một đám người săn gϊếŧ, liền tự động xem chủng loại đi bằng hai chân thành kẻ địch phải tiêu diệt.
Việc Thiểm Liệt Báo bị đánh bại không nằm ngoài dự kiến của Trịnh Bân, vậy nên ngay khi gai băng vừa xuyên qua người nó cậu liền xông tới tấn công Hàn Cực Lang.
Một người một thú lại lao vào một cuộc chiến mới. Hàn Cực Lang vừa trải qua một hồi khổ chiến không phải là đối thủ của Trịnh Bân, rất nhanh đã bị Gậy Như Ý đập nhừ xương.
Cậu quen việc rút một con dao quân dụng ở bên hông rồi nhanh nhẹn móc thú hạch từ hai con dị thú ra, dùng nước rửa sạch rồi cất đi.
Đúng lúc này Ma Liên chỉ còn một chút thời gian nữa sẽ nở ra, nhưng Trịnh Bân không tính tiếp tục ở lại. Cậu biết một khi hoa nở sẽ dẫn thêm nhiều dị thú khác đến.
Năng lực của Trịnh Bân còn chưa đủ để đối phó với nhiều dị thú một lúc như vậy, đã thế còn không biết loại dị thú xuất hiện sẽ mang cấp bậc gì.
Rất tiếc, có vẻ may mắn của Trịnh Bân trong chuyến đi này đã sử dụng hết.
Thời điểm cậu vừa quay người, tầm mắt vừa vặn rơi lên một thân ảnh quen thuộc.
Kẻ thù đυ.ng mặt, ác chiến tất yếu phải xảy ra.