“Đại điện hạ, ngài không sao chứ?”
Trương Hải Minh trưng ra bộ mặt nịnh nọt hỏi han Ân Vĩnh, nhưng đối phương cũng chẳng thèm để ý đến hắn, lướt qua hắn đi về phía sau, cuối cùng dừng lại trước mặt một người.
“Chân em còn chưa tốt, chạy ra đây làm gì?”
Ân Vĩnh bất đắc dĩ nhìn cô em gái cứng đầu mặc kệ vết sưng ở chân mà chạy đến chỗ này. Tuy trước đó bọn họ đã dùng thuốc đặc trị khiến vết thương bớt sưng hơn rồi, nhưng bác sĩ đã dặn là không được vận động mạnh, con bé này thật là không nghe lời gì cả.
“Em lo lắng cho anh mà.” Ân Na phụng phịu. sau đó hừ nhẹ chất vấn Trương Hải Minh. “Tôi cần một lời giải thích của Tòa Thiên Không. Nếu không phải anh trai tôi kịp thời phát hiện ra vấn đề, hậu quả xảy ra các người có gánh nổi được không?”
“Chuyện này…” Trương Hải Minh lắp bắp, ánh mắt không tự chủ hướng về thiếu niên lạnh lùng đang đứng ở chỗ chiếc cơ giáp bị đóng băng.
“Trước mắt cứ xem cơ giáp có vấn đề gì, sau đó lại tính tiếp.” Người lên tiếng là nam trung niên gần năm mươi tuổi. Ông là duy tu sư của Quang Minh, xuất hiện ở nơi này cũng vì muốn đảm bảo nguyên nhân tác động ra lỗi của Phong Vân không liên quan gì đến Quang Minh. Ông ta không muốn lão cổ hủ Vương Hằng nhớ thương đâu.
“Đại điện hạ, phiền ngài triệt tiêu lớp băng trên cánh tay cơ giáp.” Vị duy tu sư sau khi ngắt nguồn năng lượng phía sau cơ giáp, bỗng quay ra nói với Ân Vĩnh.
“Được.” Ân Vĩnh gật đầu, phất tay một cái.
Cánh tay không còn bị rung nữa, vị duy tu sư lập tức đi tới kiểm tra. Sau khi tháo bỏ một phần khung tay ra ngoài, ông ta đã phát hiện ra vấn đề.
“Bộ phận tản nhiệt bị thiếu mất một phần linh kiện dẫn đến mất tác dụng, trong điều kiện di chuyển liên tục, cánh tay không chịu tải được năng lượng nên mới có dấu hiệu nổ tung.”
Ông thở dài, cảm thấy may vì chuyện này không liên quan đến Quang Minh, đồng thời khó chịu khi duy tu sư của Phong Vân lại phạm phải sai lầm cấp thấp như thế, làm mất mặt giới duy tu bọn họ.
“Duy tu sư của Phong Vân là ai?”
Ông nhớ người quản lý từng nói duy tu sư chuyên thuộc của Phong Vân không thể đến, như vậy bắt buộc phải tìm một người khác đến trợ giúp. Các duy tu sư khác hẳn sẽ mang tâm lý giống ông mà khéo léo từ chối, không biết tên ngốc nào đồng ý rồi gây ra rắc rồi này.
“Là tôi.” Một giọng nói trong trẻo vang lên, mọi người lập tức chú ý về nơi đó.
Thiếu niên do gần đây vẫn chăm chỉ luyện tập thể chất nên dáng người càng trở nên cân xứng, chiều cao cũng vượt trội hơn nhiều. Trước đây Trịnh Bân vẫn buồn bực vì mình chỉ cao một mét bảy lăm, nhưng hiện giờ đã một mét tám hai rồi. Có điều nếu so với Tần Liệt một mét chín sáu, Trịnh Bân thua xa còn lâu mới kịp.
“Cậu là ai?”
Vị duy tu sư kinh ngạc nhìn cậu, nhưng nhiều hơn là vẻ hiểu rõ. Thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, chắc vẫn còn đang là học viên, thế mà dám cả gan động vào cơ giáp của Vương Hằng. Đúng là nghé non không sợ cọp.
“Trịnh Thành Hi.”
“Trịnh Thành Hi? Học trò mới nhận của Trần đại sư?”
“Đúng vậy.”
“Một thiết kế sư sao lại đi làm nhiệm vụ duy tu? Còn tạo ra sai lầm nghiêm trọng như vậy?”
Gần đây ông ta nghe được rất nhiều đồn đoán về thiếu niên này, bây giờ được gặp mặt trực tiếp, cảm thấy mấy lời đó không phải không có cơ sở. Nhìn trông cũng chẳng có chỗ nào hơn người, chẳng hiểu sao lại được Trần đại sư coi trọng. Theo ông thấy, con trai út nhà Ninh gia còn có tương lai hơn cậu ta.
Đương nhiên, mấy lời này ông ta không dám nói ra thẳng miệng. Vương Hằng ông không muốn đắc tội, nhưng Trần Sương là không dám đắc tội.
“Lại là cậu?”
Ân Na hùng hổ đi tới, vươn tay muốn túm lấy cổ áo của Trịnh Bân, nhưng bị cậu linh hoạt né được.
“Có phải cậu ghi hận mấy lời tôi nói trước đó, nên mới cố tình làm ra chuyện này để trả thù phải không? Anh trai tôi vẫn luôn thưởng thức cậu, còn có ý định mời cậu về trướng anh ấy làm việc, cậu làm anh tôi quá thất vọng.”
Khán giả ở ngoài nghe rõ từng lời nói phía trong sàn thi đấu, sự xuất hiện của Ân Vĩnh và Ân Na khiến họ chưa kịp cảm thán thì đã được thấy thêm một nhân vật sóng gió thường xuyên được nhắc đến gần đây.
Có vài người bắt đầu thốt ra những lời lẽ khó nghe, đặc biệt là mấy cô gái thần tượng Ân Vĩnh. Các cô không thể tha thứ cho người làm ra hành động tổn hại đến nam thần của họ. Trịnh gia thì sao chứ? Học trò Trần Sương thì sao chứ? Cậu ta đυ.ng vào người thừa kế của hoàng tộc, không ai có thể cứu được.
Ân Vĩnh muốn nói gì đó giải vây giúp Trịnh Bân, nhưng sự thật trước mặt khiến hắn không thể nói được lời nào. Hắn cảm thấy cậu không phải người sẽ đi hãm hại người khác, nhưng những tin đồn vẫn còn hiện hữu ở đó, hắn ra mặt chỉ càng làʍ t̠ìиɦ hình trở nên tệ hơn. Nếu Trịnh Thành Hi muốn để mọi người tin mình trong sạch, cậu ta phải có bằng chứng để chứng minh.
Trịnh Bân bị mọi người chỉ trỏ soi mói, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, không tỏ ra chút nhún nhường nào trước lời buộc tội của Ân Na. Bản thân làm gì với cơ giáp Phong Vân, không ai có thể nắm rõ hơn Trịnh Bân.
Bộ phận tản nhiệt ở cánh tay, cậu đã kiểm tra không dưới hai lần, thấy không vấn đề gì mới mặc kệ nó. Bây giờ nhìn thấy hành động của Ân Na, cùng với sự bàn tán của khán giả bên ngoài, Trịnh Bân đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
“Trong phòng chờ có gắn thiết bị theo dõi, tôi có giở trò hay không, các người sẽ biết thôi.”
“Đúng là mạnh miệng.”
Ân Na hừ lạnh, quay sang ra lệnh với Trương Hải Minh đang cố gắng làm giảm thiểu độ tồn tại của mình.
“Ông, đi lấy phần ghi hình giám sát lại đây.”
Trương Hải Minh bị điểm tên thì giật thót, lập tức dùng máy thông tin để liên hệ với phòng giám sát. Thông tin được phản hồi lại rất nhanh, thế nhưng chờ ông ta xem xong, sắc mặt liền xám như tro tàn.
“Sao rồi?” Ân Na lạnh giọng, cau có giục Trương Hải Minh.
“Nhị… Nhị điện hạ, Máy quay trong phòng chờ của đại điện hạ hình như bị người cố tình làm nhiễu, nên bộ phận giám sát không thể thu được bất kì được phần ghi hình nào.”
“Cái gì?”
“Trịnh Thành Hi, cậu còn gì để nói không? Lúc cậu duy tu cơ giáp thì máy quay lại không dùng được, tôi không cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp.”
Giọng điệu của Ân Na như đã khẳng định hành vi sai trái của Trịnh Bân, trong lòng thì vui mừng đắc thắng. Phần ghi hình đương nhiên là không thể tìm thấy, bởi ngay từ đầu tất cả đều là kế hoạch của Ân Na. Cô muốn Trịnh Bân phải trả một cái giá đắt. Khiến cô mất mặt trước bao nhiêu người, cậu ta nhất định phải chết.
Chiều hướng sự việc có vẻ nghiêm trọng rồi đây, Trịnh Bân không có bằng chứng chứng minh mình trong sạch, nếu sự việc không được làm rõ, cậu nhất định sẽ bị triệu tập lên tòa án của liên bang và đế quốc. Tội mà định xuống, đừng nói là bản thân cậu, Trịnh gia cũng không giữ được nữa.
“Tôi”
“Kẻ gây chuyện ở đây.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, nhưng càng khiến mọi người chú ý hơn là giọng nói trầm lạnh ở phía sau.
Thanh niên mặc chế phục của đấu sĩ, gương mặt điển trai, ánh mắt sắc lạnh, trên tay xách theo một người đàn ông khác đang đi về phía bọn họ.
Trịnh Bân vừa thấy người kia liền không cách nào rời mắt. Một thời gian không gặp, mặt đối phương gầy hơn rất nhiều, nhưng khí thế tỏa ra càng thêm mạnh mẽ. Cậu bỗng nhớ đến một đoạn trích ở trong “Tinh tế ma pháp sư”:
[Trên chiến trường trải đầy tro tàn và thi cốt, hắn đứng đó, bi thương mà hùng tráng. Tấm lưng rộng rãi gánh vác cả sinh mệnh của một tinh hệ, nhưng chưa từng chùn bước. Hắn là niềm hy vọng của tất cả người dân, là người mang đến vinh quang cho Liên Bang. Hắn - chính là thượng tướng Tần Liệt, vị anh hùng của Từ Á.]