Huyễn Hình Sư

Quyển 1 - Chương 37: Cửa hàng hệ thống

Mọi người từng người đi ra khỏi căn phòng tối, chỉ có mỗi Trịnh Bân vẫn dậm chân tại chỗ không biết đang nghĩ gì. Đến khi trên vai truyền đến cái vỗ nhẹ, cậu mới hồi thần lại, theo phản ứng xoay người nhìn ra đằng sau thì thấy nam chính đang nghiêm túc nhìn mình.

Cái nhìn của đối phương khiến Trịnh Bân không thoải mái. Ánh mắt vừa sắc bén còn mang theo tìm tòi này như đang muốn lột trần hết bí mật của cậu vậy.

Trịnh Bân lúc này không muốn đối diện với hắn vì một vài nguyên nhân, nên làm như không có chuyện gì mà xoay người rời đi.

May rằng Tần Liệt không có ý gì ngăn cản cậu, nếu không bằng vào thể chất cấp SS của hắn, Trịnh Bân có sử dụng kỹ năng cũng đừng hòng thoát đi được.

Bàn ăn đã được sắp xếp sẵn sàng. Bình thường Trịnh gia dùng bàn dài, nhưng hôm nay có khách, mỗi người đều có thân phận, dùng bàn đó hơi không hợp lễ tiết, cuối cùng vẫn là đại quản gia tinh ý cho người đổi thành bàn tròn.

Như vậy vừa tạo ra cảm giác cân bằng về mọi mặt, càng khiến cho mối quan hệ càng thêm gần gũi hơn.

Không biết cố ý hay vô tình mà Trịnh Bân và Tần Liệt lại ngồi cạnh nhau. Trịnh Bân tưởng thoát được người giống như bị nhét một mồm hoàng liên, trong khi đó Tiểu Bảo Bối càng cầu mà không được.

Trịnh Hâm thấy hai người ngồi cạnh nhau, rất muốn chen giữa tách hai người ra, nhưng ở đây còn có người lớn, cô không thể làm chuyện gì mất mặt được, dù vậy chân vẫn nhanh nhẹn đi đến chiếm bên còn lại của Tần Liệt ngồi xuống.

Mạnh Dật Hiên tự nhiên bị cướp chỗ mà cả người mờ mịt, xong khi nhận ra trận thế giữa ba người trước mắt liền lập tức hiểu rõ.

Chậc. Thằng bạn hắn hoa đào thật nhiều, chẳng bù với hắn đây. Mạnh thiếu gia tự nhận trâm anh thế phiệt phong lưu phóng khoáng, đáng nhẽ người gặp người yêu phải nhiều đến mức trải khắp tinh tế, đâu giống như tên mặt liệt kia không hiểu phong tình là gì. Cứ thiên phú tốt là giỏi lắm sao, hắn cũng thiên phú song S đây này.

Mạnh thiếu gia nhận mệnh đành tìm ghế khác ngồi xuống, bất hạnh phát hiện chỗ này lại kẹp giữa ông nội và Tần thượng tướng.

Ông nội xấu tính hắn đã sớm quen. Nhưng vị ông cha nhà thằng bặn không giống. Khí thế chính nghĩa toát ra từ ông luôn vô hình có thể ảnh hưởng đến người khác, đặc biệt là với mấy thanh niên bất hảo như Mạnh Dật Hiên.

Mạnh Dật Hiên phải cố sức lắm mới giữ được tỉnh táo, miệng không ngừng lẩm nhẩm chân lý sống của mình, tuyệt không để cho khí thế của đối phương tẩy não mình.

Hắn rất muốn cầu cứu ông nội, nhưng ông nội lại ngồi cạnh Trịnh lão, nếu nhờ ông đổi chỗ còn kinh khủng hơn ấy.

Thành ra đứa nhóc đáng thương này phải cố gắng mà chịu đựng vậy.

Trịnh lão từ khi thấy cái bàn tròn thì hơi lặng người đi, xong bởi ông là gia chủ, nếu ông không ngồi xuống sẽ không ai dám ngồi trước, đành bỏ hết mớ rối ren trong lòng mà an vị, thời điểm mọi người đã vào hết vị trí mới một lần nữa đứng dậy, tay nâng ly rượu nho xa xỉ hướng ra phía trước.

“Hôm nay các vị đến làm khách Trịnh gia, còn chung vui với chúng ta, gia chủ ta đây thay mặt con cháu mời rượu mọi người.”

Mấy người thấy Trịnh lão đứng lên cũng nhất tề đứng theo, trong đó Mạnh Dật Hiên nhanh mồm nhanh miệng đáp:

“Trịnh gia chủ, ngài là trưởng bối, nào có đạo lý để ngài mời rượu. Hôm nay nhân vật chính là Trịnh thiếu, phải là để cậu ấy mời mới phải phép. Tôi nói vậy có phải hay không, Trịnh thiếu?”

Trịnh Bân bị điểm danh hơi liếc mắt nhìn đối phương, xong cảm thấy hắn nói không sai.

“Mạnh thiếu nói đúng. Thành Hi còn nhiều thiếu sót, đạt được thành tựu phần lớn nhờ vào may mắn, còn cần các trưởng bối chỉ giáo nhiều hơn. Ly rượu này, là Thành Hi mặt dày kính các vị. Mong rằng các vị không chê cười.”

“Tốt” Mấy vị trưởng bối đồng thời nói tốt, sau khi cùng nhau cụng rượu uống một ngụm mới ngồi hết xuống, đồng thời thức ăn nóng hổi lần lượt lên bàn.

Thực phẩm tự nhiên ngày càng khan hiếm. Một bàn thức ăn này giá trị không thấp hơn năm con số, bằng bữa ăn cả tháng của một gia đình bình thường.

Phải nói Trịnh gia đối với chuyện ăn uống vẫn rất xa xỉ, mỗi ngày đều ăn thực phẩm tự nhiên, có lẽ với người khác là điều hạnh phúc nhất, đổi lại Trịnh Bân lại chẳng có gì mới lạ.

Như chai rượu nho họ đang uống này. Nếu ở Trái Đất chỉ thuộc loại thức uống bình thường nhất.

Nhà Trịnh Bân thuộc loại khá giả, ông nội còn là bác sĩ ngoại khoa có tiếng trong giới, mỗi năm đều sẽ người mang quà đến cảm ơn, Trịnh Bân còn từng thấy có người tặng một chai Mallacan* trị giá hơn mười ngàn đô cho ông nội. Đương nhiên ông nội không nhận, còn mặt mày cau có đuổi thẳng đối phương đi.

Món quà giá trị nhỏ ít ra còn biểu thị sự biết ơn, nhưng chai rượu kia đắt như thế, có khác nào muốn ông nội Trịnh Bân nhận hối lộ. Ông nội là người tốt, không vì cái lợi phía trước mà mờ mắt. Trịnh Bân chính là nhìn từ ông mà rèn cách làm người.

Miệng vừa nhấp rượu vừa nhớ lại chuyện cũ, Trịnh Bân không dấu vết thở dài.

Sống ở thế giới mới một thời gian nhưng cậu vẫn chưa thể thích ứng được, đã thế còn phát sinh bao nhiêu rắc rối bủa vây, vẫn là ngôi nhà ấy khiến mình cảm thấy an toàn hơn, tiếc rằng hiện tại không cách nào trở về.

Trịnh Bân vừa thất thần liền thấy một đôi đũa xuất hiện trong tầm mắt đang gắp thức ăn vào bát của mình.

Động tác đôi đũa kia rất nhanh, nếu không phải mắt mình cứ dán vào bát cơm thì Trịnh Bân đã không thể nào nhìn thấy.

Theo đôi đũa nhìn đến chủ nhân của nó, Trịnh Bân hơi kinh ngạc phát hiện người gắp thức ăn cho cậu hóa ra là Tần Liệt.

Tần Liệt giữ thói quen ăn uống của quân đội, khi mọi người động đũa liền gắp không ngừng tay. Lúc tay gắp đến đĩa xào ở gần vị trí Trịnh Bân, Tần Liệt mới rời mắt nhìn cậu một chút, thì thấy thiếu niên một tay cầm ly rượu, tay còn lại cầm đũa, hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm bát cơm.

Tuy nhiên Tần Liệt không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng thiếu niên đang nghĩ xem gắp món gì. Hắn xưa nay không thích người kén chọn, đặc biệt là trong bữa ăn, nếu cậu không quyết định được, vậy để hắn ra tay.

Bởi thế đợi Trịnh Bân phản ứng được thì bát cơm mình đã đầy thức ăn từ bao giờ. Cơ mà cũng đừng mong cậu sẽ để lộ cảm xúc gì với đối phương, sau khi phát hiện người gắp thức ăn cho mình là ai cũng chỉ quay xác nhận một chút rồi lại chú tâm ăn bát của mình.

Tần Liệt với phản ứng của cậu cũng không để bụng, càng cho rằng cậu không ý kiến với động tác của mình, trong lòng thỏa mãn vì đã gần gũi với cậu hơn một chút, bên ngoài lại không ngừng chú ý đến chuyện ăn uống của đối phương.

Những người khác ngồi cùng bàn muốn không chú ý đến sự tác động qua lại của hai người họ cũng không được, ai thì không biết, chứ Tần phu nhân vừa xem vừa cười tủm tỉm, đến sự săn sóc không kém của chồng cũng chẳng để tâm.

Bữa cơm kéo dài không lâu, gia đình Tần gia cũng nên nói lời tạm biệt ra về.

Trước khi đi Tần phu nhân còn mời hai nhà Mạnh Trịnh ngày mai tới hội thảo công bố của mình. Trịnh lão vì bộ tranh “Mộng Thiên Lâm” đương nhiên sẽ đi, Mạnh lão thì đi vì ông bạn già, quan trọng là mấy đứa nhỏ.

Tần phu nhân càng mong Trịnh Thành Hi có thể tới, như vậy con trai cũng sẽ đi. Bà vì để con trai không trầm mình trong huấn luyện mà tìm đủ mọi cách, người làm mẹ đúng là không dễ dàng.

Trịnh Bân trước sự nhiệt tình của Tần phu nhân, từ chối sẽ không lễ phép, hơn nữa Tiểu Bảo Bối cũng muốn cậu đi, nên đáp ứng với bà.

Tần phu nhân thấy kế hoạch thành công, cười càng thêm từ ái, hai bên chào nhau lần nữa rồi mới đi ra phi hành khí trở về.

Mạnh Dật Hiên tên nhóc này đương nhiên sẽ không ngồi yên một chỗ, mắt thấy người Tần gia đã rời đi liền rón rén đến gần Trịnh Bân, bất thình lình quàng lấy vai cậu, miệng cợt nhả rủ rê:

“Trịnh thiếu, chúng ta đi ra ngoài chơi đi. Hôm nay là ngày vui của cậu, không thể đơn giản kết thúc như vậy.”

Trịnh Bân liếc mặt thời gian hết giờ kĩ năng chỉ còn cách vài phút, không chút nể tình từ chối hắn. Mới nãy Tiểu Bảo Bối thông báo nhiệm vụ của cậu đã thành công, cậu cần phải về phòng xem phần thưởng mới được.

Nghĩ là làm, cậu đập cái tay heo vác lên vai mình của Mạnh Dật Hiên, sau đó xin phép Trịnh lão cho mình trở về phòng.

Trịnh lão bây giờ coi Trịnh Bân như bảo vật vậy, làm sao có thể phật ý cậu, ông còn nhẹ nhàng khuyên cậu nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm kia kìa, một chút cũng không nhớ đến bây giờ mới có hơn ba giờ chiều.

Trở về phòng, Trịnh Bân nhảy một cái lên giường nằm, trong đầu nhắc nhở Tiểu Bảo Bối mau hiện bảng nhiệm vụ cho hắn.

“NHIỆM VỤ: Phá giải bí mật của bộ tranh “Mộng Thiên Lâm”.

– Tiến độ hoàn thành: 1/1 (hoàn thành).

– Phần thưởng:

Mở ra cửa hàng hệ thống.

Một căn phòng thực nghiệm ảo.

Có nhận phần thưởng hay không? Có/Không.”

Lúc trước nhiều người ở đó nên cậu không tiện nhận phần thưởng. Trịnh Bân nhấn vào chữ “Có” trong bảng nhiệm vụ, đồng thời bảng thuộc tính lại xuất hiện trước mắt.

Các số liệu trên bảng thuộc tính không thay đổi, nhưng ở góc phải cuối bảng lại xuất hiện hai ô nhỏ. Một ô có hình giỏ mua sắm trong siêu thị, ô còn lại thì có hình ống thủy tinh trong phòng thí nghiệm. Hiển nhiên đây là hai ô biểu thị cửa hàng hệ thống và phòng thực nghiệm ảo rồi.

Trịnh Bân tuy tò mò với phòng thực nghiệm, nhưng cậu càng muốn xem cửa hàng hệ thống hơn, nên tay không chút chần chừ ấn vào ô giỏ hàng trong bảng thuộc tính.