Bóng Hoàng Hôn

Chương 15

- Cha cháu chắc bác cũng đã nghe tên qua. Ông Lê Bá Vỹ đấy.

- À, Bá Vỹ à? – Ông Chí Huấn vỗ vỗ trán nói - Vậy mà bác tối dạ quá. Ban nãy nhìn cháu như quen quen vậy mà không nhận ra. Lê Bá Vỹ chơi rất thân với ta đấy.

- Vậy à?

Lê Văn vui vẻ. Ông Huấn cười:

- Nhưng sao bác không nghe ba cháu nói gì về chuyện cháu học chung với con Bội Hoàng nhà ta cả vậy.

- Dạ... vì trước đây cháu học ở trường khác, chỉ niên học này mới chuyển qua. Vì vậy cha cháu không biết chuyện cháu học chung với Bội Hoàng.

- Có lẽ, vả lại cha cháu cũng khá bận. – Ông Huấn vừa cười vừa nói - Thế lúc này cha cháu khỏe không?

- Dạ cảm ơn, ba mẹ cháu đều khỏe.

Lê Văn đáp, thật ra thì cả mười ngày qua chàng nào có gặp mặt cha mẹ.

Ngay lúc đó, Bội Quân từ trong bước ra, thấy cha và Lê Văn nói chuyện vui vẻ. Quân tỏ vẻ ngạc nhiên, cha mà cũng quen biết anh chàng này nữa à? Quân quay qua nói với cha.

- Thưa cha, bà Đan đã dọn cơm xong rồi.

Ông Chí Huấn ngoắc Quân lại gần, chỉ Lê Văn nói:

- Bội Quân, con biết đây là ai không? Con trai của bác Lê Bá Vỹ thứ trưởng đấy. Ông ấy là bạn rất thân của cha.

Bội Quân liếc nhanh về phía Lê Văn với ánh mắt thiếu thiện cảm. Không phải vì Quân không thích Lê Văn làm bạn với Hoàng, mà là vì Quân cũng cảm nhận một điều, đấy là... Văn cũng có tình cảm với cả Phượng.

Lê Văn giả lả:

- À, anh Quân hôm nay rảnh hả? Không bận viết luận văn tốt nghiệp ư?

Bội Quân còn chưa kịp trả lời thì Bội Hoàng từ trong với nét mặt rạng rỡ bước ra, cố nén cái quá vui lộ ra ngoài, Hoàng hỏi:

- Tối thế này mà anh còn đến đây à?

Lê Văn đứng dậy lịch thiệp:

- Cũng còn sớm chán, mà tôi thấy thích thì đến, cô không vui ư?

Bội Hoàng đỏ mặt, trước mặt cha và anh, Hoàng không biết trả lời thế nào cho phải. Ông Chí Huấn là người sành điệu, ông hiểu mình nên làm gì bây giờ, nên đứng dậy nói:

- Mấy con cứ nói chuyện tự nhiên nhé. Ta đói lắm phải vào trong ăn cái gì đây.

Bội Quân thì không nói gì cả, lẳng lặng đi vào cửa khác. Phòng khách bây giờ chỉ còn lại có hai người. Dưới ánh đèn mờ nhạt Lê Văn nhìn Hoàng cười nói:

- Tôi rất thích thấy Hoàng có vẻ tự nhiên như vầy.

- Tôi không ngờ anh lại đến. – Hoàng nói, cái lạnh lùng thường nhật đã biến mất – Sao ban sáng ở trong lớp cũng không nghe anh nói là chiều nay anh sẽ đến chơi?

- Tôi đến đâu cũng thích đến một cách đường đột. – Lê Văn nói – Hôm nay lại gặp hên mới thấy cha của Hoàng có mặt ở nhà.

Nhưng không ngờ lời của Văn lại khiến Hoàng sa sầm nét mặt.

- Làm sao anh biết chuyện cha tôi ít có mặt ở nhà? Ai bảo anh thế?

- Trúc Phượng nói – Lê Văn tự nhiên - Lạ thật, không hiểu sao vừa trông thấy ông ấy tôi đã có cảm tình ngay. Tôi mong là sau này khi mình lớn tuổi mình cũng sẽ giống ông ấy.

Bội Hoàng yên lặng, hơi bất mãn. Tại sao lúc nào cạnh nàng Văn cũng hay nhắc đến Phượng? Hay là... Thế là Hoàng chỉ ngồi yên một chỗ.

- Ủa sao vậy? Ra đây rồi Hoàng lại ngồi như pho tượng vậy? Tôi làm gì Hoàng giận à?

Lê Văn hỏi. Hoàng mới giật mình trước thái độ ấu trĩ của mình.

- Coi kìa, Hoàng lại làm gì lấm lét như sắp bị tôi ăn thịt.

- Đâu, đâu có.

Hoàng sửa lại dáng ngồi rồi nói:

- Đấy vậy có vẻ dễ thương hơn không?

Hoàng thở dài:

- Sao lúc nào tôi thấy anh cũng có thể đùa được?

- Vậy à? Đùa cho đời thêm hương có gì đâu?

Hoàng không thích cãi, hỏi:

- Anh đến tìm tôi có việc gì không?

- Không, chỉ muốn đến để nhìn Hoàng, vì ở trong trường nhìn chưa đủ.

Hoàng nhăn mặt:

- Tôi không thích nghe những lời đùa cợt đó. Tôi không thích làm trò hề cho thiên hạ.

Lê Văn vẫn tỉnh bơ:

- Vậy thì cô cho biết đi, cô thích nghe gì nào, tôi sẽ nói cho nghe.

- Chẳng có gì để thích, anh muốn nói gì thì tìm Trúc Phượng mà nói.

- Trúc Phượng à? Không được. – Lê Văn lắc đầu – Cô ấy thủ cựu cố chấp, lại quá nghiêm túc. Mở miệng ra không bài vở thì lại thánh kinh. Cô ấy có chịu nghe những gì tôi nói đâu? Lần trước này tôi chỉ mới đưa cô ta đến vũ trường "Đêm Paris" mà cô ta làm như tôi định ám sát cô ta không bằng.

Lời của Lê Văn làm Hoàng tái mặt, đôi mắt Hoàng bốc lửa.

- Đi vũ trường? Vậy có nghĩa là các người hay đi chơi với nhau lắm phải không?

- Cũng không thường xuyên. – Lê Văn thản nhiên nói - Những lúc nào chán quá không có việc gì, tôi mới đi tìm cô ấy. Nhưng mà Hoàng biết không lúc nào Phượng cũng nói là không rảnh. Có lẽ cô ta sợ tôi kéo cô ta đi mãi rồi hư người. Tôi cũng biết Trúc Phượng là học sinh giỏi, nên đâu thích chơi với tôi. Đúng không?

Hoàng như cố ý nói:

- Đến tìm mà Phượng cứ thoái thác... có lẽ anh thất vọng lắm phải không?

- Cũng không có gì. – Lê Văn nhún vai nói – Tôi quen thói lông bông nên đâu thể bắt người ta giống mình được... Như chiều nay đây, tôi đến đấy định rủ Phượng đi xem xinê, nhưng Phượng lại không chịu, đổ thừa là bận giảng bài cho em trai, mà đi xem xinê một mình thì lại chán chết, nên tôi không còn cách nào khác hơn là đến đây.

Lời của Lê Văn làm Bội Hoàng giận cực điểm. Không còn giữ kẻ được nữa, Hoàng nói:

- Anh phải nhớ kỹ là nhà tôi cũng không phải là cái quán hay cái trạm để cho những người vô công rỗi nghề lang thang ghé vô. Tôi cũng không thích tiếp những con người thất ý như anh...

- Ủa, Hoàng nói gì lạ vậy? – Lê Văn giả vờ ngạc nhiên – Ban nãy vừa gặp tôi Hoàng có vẻ vui lắm mà, sao thay đổi nhanh như vậy? Tôi chỉ xem Hoàng như một bạn học rất thân, nên mới tâm sự vậy mà.

Bội Hoàng yên lặng, trở lại với thái độ lạnh lùng cố hữu, Lê Văn lắc đầu tiếp:

- Tôi chịu, không thể hiểu được Hoàng.

- Ai cần anh hiểu? Anh đừng tưởng mình đẹp trai là bao nhiêu cô gái đều phải phủ phục dưới chân anh.

Hoàng chợt nhiên nói làm Lê Văn hối hận. Ban nãy rõ ràng là Văn chỉ muốn đùa chút thôi, không ngờ lại làm Hoàng giận và Văn bước qua ngồi cạnh Hoàng.

- Bội Hoàng làm gì lại giận dữ như vậy? Ban nãy chỉ là lời đùa thôi chứ nào có thật? Hoàng đυ.ng tí là giận như vậy... làm sao giữa chúng ta có sự cảm thông. Giả sử tôi có làm gì sai đi, thì Hoàng cũng phải nói cho tôi biết mới phải chứ?

Hoàng thấy Văn xuống nước, như ng vẫn nói:

- Anh làm gì sai, có chăng là tôi đây này.

- Thôi mà cô gái, tha cho tôi một lần đi. Chiến tranh mãi dễ tổn thọ lắm.

Lê Văn nắm tay Hoàng nói, và cái nắm tay này mang lại tác dụng ngay. Cơn giận lui dần trong đầu Hoàng.

- Tại anh chứ đâu phải tôi? Anh cứ hay nói đùa mãi.

- Trong khi Hoàng lại thích làm khó làm dễ tôi.

- Nếu anh không lộn xộn thì làm sao tôi làm khó dễ anh được.

Hoàng nói với đôi má đỏ gấc. Văn cười:

- Cô có vẻ thích đỏ mặt quá. Nhưng mà tôi thấy đàn bà con gái đỏ mặt mới là đàn bà.

- Sao vậy?

- Vì đó là bản chất của phái nữ, mà đâu phải ai cũng có đâu. Chẳng hạn như Trúc Phượng, cô ấy giống con trai hơn.

Bội Hoàng trợn mắt:

- Thôi đừng nói chuyện tôi nữa, anh hãy nói về Trúc Phượng của anh đi.

Lê Văn tự nhiên:

- Nhắc đến Trúc Phượng, nhiều lúc tôi thấy lúng túng làm sao ấy. Cô ta giống như một cái giếng sâu khó dò. Nhiều lúc thật sự người lớn nhưng nhiều lúc lại giống như trẻ con.