Edit: Moon
Trác Vinh Hạo nghe thấy câu nói của Mục Anh Thần, trong nháy mắt khóc gào lên, "Đừng, đừng mà Mục thiếu, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tha cho tôi... Tha cho tôi đi!"
Mục Anh Thần không hề nhúc nhích, lạnh lùng nhìn anh ta, một vệ sĩ áo đen tiến lên, trong tay cầm một thanh sắt dài khoảng ba thước, từ từ đi về phía Trác Vinh Hạo.
Trác Vinh Hạo bị dọa sắp tè ra quần, sợ hãi cọ lưng nằm rạp trên mặt đất.
"A! !" Một tiếng hét thảm lập tức vang vọng toàn bộ tầng hầm, Lưu Vịnh Lâm nghe vậy sợ phát run.
"A! Chân của tôi, chân của tôi, đau chết mất. ." Trác Vinh Hạo ôm đùi phải không ngừng lăn lộn.
Trong mắt Mục Anh Thần lóe lên một tia ngoan lệ: "Đưa anh ta tới nhà họ Trác, nói cho Trác Vinh Hiên, để mắt tới thằng em trai vô dụng này của anh ta, đừng để nó xuất hiện ở chỗ của tôi...Bằng không, không chỉ phế một cái chân đơn giản như vậy! !"
"Rõ" vệ sĩ đáp lời xong, liền lôi Trác Vinh Hạo đang kêu chết đi sống lại trên mặt đất ra ngoài.
Trác Vinh Hạo vừa đi ra ngoài, trong phòng lại trở nên tĩnh mịch chết chóc, Lưu Vịnh Lâm bị dọa đến tè ra quần, dưới thân ướt dầm dề.
Mục Anh Thần nhìn cảnh này, chán ghét cau mày, mặc dù nhà họ Lưu cũng là một trong những đối tác làm ăn với Mục thị, nhưng trong mắt anh, cũng chỉ là một nhân vật nhỏ.
Đối với Trác Vinh Hạo mà nói anh thực sự có thủ hạ lưu tình, dù sao anh và anh trai Trác Vinh Hiên của anh ta cũng được tính là bạn bè, nhưng tất cả những thứ này đều xây dựng dưới tình huống Tô Vãn Hạ không có việc gì.
"Phế anh ta một tay một chân, nói với nhà họ Lưu, đừng để anh ta lại xuất hiện ở thành phố C."
Lưu Vịnh Lâm hoàn toàn choáng váng, hốt hoảng bò về phía Mục Anh Thần, miệng không ngừng lắp bắp cầu xin tha thứ: "Mục thiếu, anh đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tôi đi, tôi nhất định sẽ cút thật xa, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở thành phố C, anh tha cho tôi đi!"
Mục Anh Thần nhìn cũng không nhìn anh ta lấy một chút, quay người đi ra ngoài cửa, sau lưng truyền đến tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Vừa ngồi lên xe, chuẩn bị tới bệnh viện, điện thoại lại rung lên, vừa rồi sau khi đưa Tô Vãn Hạ đến bệnh viện, anh ta liền chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
"Alo."
"Đại ca, anh đi đâu, gọi điện thoại cũng không nhận, điện thoại Vãn Hạ cũng tắt máy, hai người đang ở đâu?" thanh âm lo lắng của Quý Hoa truyền tới.
Mục Anh Thần vuốt vuốt mi tâm, thản nhiên nói: "Mọi người về trước đi, cô ấy đi với tôi, không cần phải lo lắng."
"Ồ, được!"
Cúp điện thoại, Mục Anh Thần khởi động xe chạy tới bệnh viện.
Hai vệ sĩ ở cửa nhìn thấy Mục Anh Thần cung kính hành lễ, anh chậm rãi mở cửa phòng, nhẹ nhàng đi tới bên giường, người nằm trên giường vẫn còn ngủ say, cặp lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại.
Hẳn là rất khó chịu, Mục Anh Thần nghĩ như vậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt nhẹ nếp nhăn giữa mi tâm của cô, lúc này mới đi đến chiếc salon lớn từ từ nằm xuống.
Hít một hơi thật sâu nhẹ nhàng thở ra, mới chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ chung một không gian với cô, anh cảm thấy ngay cả không khí cũng trở nên dễ chịu vô cùng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Vãn Hạ tỉnh dậy vì đau, toàn thân từ trên xuống dưới giống như bị xe cán, vô cùng đau nhức.
Cô từ từ mở mắt, phòng bệnh rất yên tĩnh, cô nhịn đau ngồi thẳng lên nhìn một vòng, không nhìn thấy bóng dáng người kia, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Mỗi ngày anh đều bận rộn như vậy, nhất định là đến công ty xử lý công vụ.
Nghĩ như vậy, lại từ từ nằm xuống giường, vừa nằm xuống, cửa được mở ra, cô quay đầu xem.
Mục Anh Thần cầm theo bữa sáng từ ngoài cửa đi đến, Tô Vãn Hạ khá kinh ngạc, sau đó hơi nhướng mày.