Buổi trưa ngày kế tiếp, Hoàng Đế như thường ngày xử lý chính vụ ở Cần Chính Điện trong Chiêu Minh Cung.
Bỗng nhiên có một nội giám tiến lên bẩm tấu: "Khởi bẩm bệ hạ, tiểu thư Bùi gia con gái của đại trưởng công chúa đến đây cầu kiến."
"Không gặp." Hoàng Đế cũng không ngẩng đầu lên, hết sức chăm chú phê duyệt tấu chương trong tay.
Hôm qua bởi vì làm tiệc thánh thọ cho Thái hoàng thái hậu, tạm dừng tảo triều, hôm nay tích góp rất nhiều chính sự chưa xử lý.
Tiểu nội giám nghe lời, vội vàng lui xuống.
Không biết qua bao lâu, nội giám vừa rồi lại đi tới, cẩn thận từng li từng tí nói: "Khởi bẩm bệ hạ, tiểu thư Bùi gia nói có chuyện quan trọng bẩm báo, nàng nói hôm nay không được thánh thượng truyền gọi nàng sẽ không đi."
Bởi vì ngoài điện Bùi Ngọc Huyên đã lặng lẽ cho tiểu nội giám này một thỏi vàng sức nặng không nhẹ, tiểu nội giám nhận vào tay không nỡ bỏ lại, đành phải đánh bạo giúp nàng bẩm báo lần nữa.
Lông mày Hoàng Đế nhăn lại không kiên nhẫn, nhưng đây lại là cháu ngoại nữ ruột thịt duy nhất của Thái hoàng thái hậu, lại là cháu gái của Thủ phụ Nội các.
Thái hoàng thái hậu còn sống, hắn phải quan tâm đến mặt mũi bậc trên, cũng không thể làm người ta trực tiếp kéo Bùi Ngọc Huyên xuống, đành phải khẽ vuốt cằm để cho nàng đi vào diện thánh.
Năm nay Bùi Ngọc Huyên đã đủ hai mươi tuổi, cũng đã qua tuổi lập gia đình của nữ tử triều đại này.
Đúng là hôm qua trong bữa tiệc thánh thọ của ngoại tổ mẫu, lời đề nghị tuyển tú bị cự tuyệt, Bùi Ngọc Huyên thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe lời mẫu thân đại trưởng công chúa, chủ động xuất kích đến đòi hỏi danh phận với anh họ Hoàng Đế.
Từ lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện, dưới sự mưa dầm thấm đất của ngoại tổ mẫu với mẫu thân đã tin tưởng vững chắc bất luận là ai ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nàng cũng sẽ là hoàng hậu trong cung.
Cho nên nàng vẫn luôn cần cù thật thà học tập nữ huấn nữ giới, thường ngày ngoại trừ vào cung làm bạn với Thái hoàng thái hậu thì đến cửa chính cũng không ra, cửa phụ không bước, luôn luôn duy trì dáng vẻ đoan trang ưu nhã.
Chỉ còn chờ anh họ Hoàng Đế cưới nàng làm chính cung hoàng hậu, cho nàng có thể thống lĩnh lục cung, mẫu nghi thiên hạ.
Vậy nhưng anh họ Hoàng Đế kế vị đã hơn năm năm rồi, làm nàng nhịn từ lúc cập kê mười lăm tuổi đến hai mươi tuổi bây giờ.
Không chỉ có hoàn toàn không có ý muốn lập nàng làm hậu, thậm chí căn bản cũng không nạp phi tần, tràn đầy hậu cung.
Bùi Ngọc Huyên nghĩ thầm, dù có thể xin một danh phận tuyển thị, thải nữ thấp nhất cũng tốt...
Bây giờ nàng sớm đã là trò cười lớn nhất toàn Kinh Thành, ngoại trừ con đường vào cung, cũng không con cháu thế gia tương đương nào nguyện ý lấy nàng.
Bùi Ngọc Huyên khẩn thiết đi vào trong điện, thấy Hoàng Đế cũng không giương mắt nhìn nàng, đành phải đoan trang ưu nhã hành lễ: "Thỉnh an thánh thượng, chúc thánh thượng vạn phúc kim an."
"Miễn lễ, có chuyện gì thì nói thẳng." Hoàng Đế cũng không ngước mắt, toàn bộ lực chú ý đều ở tấu chương trên tay.
Bùi Ngọc Huyên thấy hắn lạnh lùng như thế, thất vọng.
Nhớ tới bộ dáng diễn xuất của Khang quý phi thường ngày, thầm nói có lẽ là anh họ Hoàng Đế thích cởi mở như vậy.
Nhưng trong những gì Bùi Ngọc Huyên được dạy từ thuở nhỏ chưa từng có dạy nàng phải câu dẫn người như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại thậm chí trong lòng rất là uất ức.
Nàng bỗng dưng điềm đạm đáng yêu khóc ròng: "Anh họ, cầu người muốn Ngọc nhi đi... Ngọc nhi muốn làm nữ nhân của người."
Nghe thấy nàng ta tự xưng Ngọc nhi, Hoàng Đế gắt gao vặn lông mày.