Vì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 12: Tiểu Khương rất cool

Cậu chủ nhà ai mà cool thế.

Thiếu niên lái mô tô chạy như bay, Tùy Dực cũng tăng nhanh bước chân.

Lưu Mân nói không sai, ở đây quả thật chẳng có chiếc xe nào.

Có một chiếc xe bus, nhưng cũng chỉ chạy đến vùng lân cận Thanh Lễ, xuống xe vẫn phải cuốc bộ hơn 1 km.

Có vẻ như nơi này quá nhiều người giàu, ngay cả các ban ngành liên quan cũng cảm thấy bố trí phương tiện giao thông ở đây là quá lãng phí.

Cậu đang men theo định vị trên di động đi khỏi trạm xe bus thì bỗng nhận được một cuộc điện thoại.

Là cuộc gọi WeChat Cố Thanh Dương gọi tới.

"Cậu đang ở nhà sao?" Cố Thanh Dương hỏi.

"Tớ vừa rời nhà."

"Tớ đang định đến đón cậu đây." Cố Thanh Dương nói.

"Tớ đang trên đường đi rồi, chúng ta gặp mặt ở nơi đã hẹn nhé."

Cố Thanh Dương đáp: "Được, nghe nói Tuyết Trúc và Thừa Diệu cũng sắp đến rồi

Từ đây đến Thanh Lễ, cũng phải 4 - 5 km, đối với một cậu trai 17 tuổi mà nói không tính là gì.

Tùy Dực chạy ra cả một thân mồ hôi mỏng.

Băng ngang quán trà sữa, Tùy Dực liền ghé vào mua một cốc dương chi cam lộ.

Thời tiết mà trở lạnh thì không thể uống loại trà sữa này nữa.

Cậu uống trà sữa, quẹo vào đường tắt, ai biết lại đυ.ng phải đánh nhau ngay trong con hẻm sau Thanh Lễ.

Lần này là kéo bè kéo lũ đánh nhau hàng thật giá thật.

Đèn đường nơi đó đã hư, chập chờn lúc sáng lúc tối, tô đậm bầu không khí đúng nơi đúng chỗ.

Cậu nhìn thấy chiếc mô tô màu trắng bạc quen thuộc.

Còn có một gương mặt quen thuộc, là pháo hôi Lưu Tử Huy, mặt mũi bị đánh sưng thành cái đầu heo, trên người đều là bùn đất.

"Tao nói thằng mập này sao lại gan như vậy, chuyện của Xuân Nguyên bọn tao mà nó cũng dám nhúng tay vào, thì ra là có người chống lưng cho, Khương Thừa Diệu, mày rất trâu nhỉ, thật sự cho rằng không ai trị được mày đúng không?"

Khương Thừa Diệu không nhúc nhích, chỉ xắn ống tay áo lên: "Bớt nói nhảm, lát nữa tao còn có bữa tiệc, mau chút đi."

"Đánh nó cho tao!"

Khương Thừa Diệu nổi tiếng là đánh đấm giỏi, giờ khắc này đối mặt với một đám người bọn họ mà vẫn bình chân như vại, bây giờ không phải lúc trổ tài làm anh hùng, bị đánh quỳ mới thật sự mất mặt, vì thế đối phương nhìn về phía tiểu đệ phía sau, trực tiếp mò ra một ống thép từ ghế sau: "Cùng nhau lên."

Lưu Tử Huy ngay lập tức hét lên: "Ông đây đ** cả nhà mày, đồ hèn, có bản lĩnh thì nghênh chiến một mình đi!"

Ỷ đông bắt nạt ít à.

Tuy biết vai chính khẳng định có thể đánh thắng, nhưng đối mặt với tình cảnh này, Tùy Dực vẫn có chút hoài nghi liệu Khương Thừa Diệu có thể toàn thân trở ra không.

Đối phương không cầm gì trong tay cả, đây đâu phải đùa giỡn.

Tùy Dực đang nghĩ ngợi thì thấy mấy tên côn đồ con kia đã nhìn sang mình.

Lưu Tử Huy nhìn thấy Tùy Dực, nhăn mũi một cái, đang định nói gì đó, liền nhìn thấy Tùy Dực cõng balo trên lưng lẳng lặng lủi đi.

Lưu Tử Huy: Mẹ kiếp.

Tuy cũng không trông chờ tên yếu gà này có thể giúp đỡ được gì, thế nhưng dáng vẻ người anh em này lủi đi thật cmn "hèn mọn"!

Tùy Dực vừa đi vừa nghĩ, vai chính gặp chuyện bất bình đều rút đao tương trợ, hành vi bây giờ của cậu có được tính là pháo hôi không thể pháo hơn, người qua đường không thể qua đường hơn không nhỉ!

Vai chính không thể đánh không thắng, cậu tin tưởng sức chiến đấu của Khương Thừa Diệu.

Có lẽ khác biệt giữa việc đọc tiểu thuyết và xuyên vào tiểu thuyết chính là, khi bạn ở trong đó, người trên trang giấy đều biến thành người thật hàng thật.

Khả năng gặp phải thương vong sẽ lương tâm người ta tâm bất an. Bản thân tự tẩy não mình cũng không được.

Chẳng phải Khương Thừa Diệu muốn trở thành phi công sao?

Vậy hắn không thể lưu lại sẹo đúng không?

Tùy Dực thở dài.

Cậu chỉ có thể nói bản thân là một học sinh tốt được bồi dưỡng bởi xã hội chủ nghĩa.

Cậu nhìn ngó xung quanh một vòng, cũng không thể nhìn thấy mấy loại như đá cục hay gậy gỗ gì có thể dùng được, cậu bèn móc một quyển sách từ balo ra, cuộn thành ống cầm trong tay, quay đầu chạy về chỗ cũ.

Đừng thấy chỉ là một quyển sách tư tưởng chính trị đơn giản, dùng còn tốt hơn cả đá đó. Hồi ở Thanh Viễn, từng có mấy tên côn đồ chặn đường cậu lúc tan học, cậu chỉ dựa vào một quyển sách tư tưởng chính trị này mà giải quyết mọi vấn đề.

Kết quả còn chưa đi đến khúc ngoặt, cậu liền nghe thấy tiếng la hét đau đớn của nam sinh.

Cậu đi tới khúc ngoặt, an tĩnh đứng dưới đèn đường.

Đèn đường chập chờn lúc sáng lúc tối, tựa như tiếng tim đập của cậu, trong không khí lưu lại mùi hoa quế dập nát sau cơn mưa như có như không.

Tên côn đồ đầu lĩnh vừa rồi còn rất hung hăng kia giờ phút này lại đang ôm bụng nằm cuộn lại như con tôm trên mặt đất, đám tiểu đệ còn lại thì meo meo ôm nhau đứng đực ra đó.

Khương Thừa Diệu vừa nhấc chân lên, bọn họ liền bị dọa lùi về sau một bước.

Khương Thừa Diệu ngược lại nở nụ cười, vừa khinh bỉ vừa điên cuồng, hắn đứng thẳng dậy, ném ống thép trong tay sang một bên, ngoắc ngoắc tay.

Đối phương muốn tiến lên phía trước, nhưng không dám.

"Không phải là đại ca của bọn mày sao? Qua đây nhấc lên đi."

Khương Thừa Diệu mặc kệ cậu ta, gọi Mập Mạp đi theo mình.

Còn chưa lên xe liền nhìn thấy Tùy Dực đang đứng ở góc tường.

Lưu Tử Huy kêu lên: "Người anh em này, chẳng phải cậu đã chạy rồi sao?"

Khương Thừa Diệu nói với Lưu Tử Huy: "Sau này bớt ra vẻ dùm, đánh không lại còn muốn gọi điện cầu cứu, có mất mặt hay không."

"Hì hì, ai biết bọn nó chơi dơ dữ vậy, mang theo nhiều người như vậy đến vây đánh em! Cũng may mà em nhìn thấu hồng trần, gọi điện thoại trước cho anh, vừa nãy dọa chết em rồi, còn tưởng rằng anh không tới cơ. May mà có anh trai đây, bằng không em trai đây phải làm sao."

"Phắn."

Tùy Dực nhét sách vào balo, thuận tiện uống hết trà sữa, ném vào thùng rác bên cạnh.

"Cậu thích uống trà sữa như vậy."

Tùy Dực quay đầu nhìn Khương Thừa Diệu.

Tóc mái của Khương Thừa Diệu có hơi lộn xộn, cậu nhìn hắn, đáp, "Ừm, thích uống ngọt."

"Tôi nghe nói ăn nhiều đường không tốt cho da dẻ." Khương Thừa Diệu thả ống tay áo xuống, lại trở về dáng vẻ học sinh quy quy củ củ, thoạt nhìn còn tưởng rằng hắn điềm đạm nho nhã, trên người tỏa ra một luồng soái khi bức người, "Da cậu rất đẹp, nhưng nhìn có hơi nhợt nhạt."

"Nhưng tớ vẫn còn đang trong giai đoạn trưởng thành mà. "Tùy Dực đang nghĩ ngợi xem có nên thổi rắm cầu vồng hay không, "Vừa nãy cậu thật lợi hại."

Khương Thừa Diệu nhìn dáng vẻ mặt không đổi sắc nhưng lại cất giọng nịnh nọt hắn, thì không khỏi phì cười, xấu xa hỏi: "Từng đánh nhau chưa?"

Tùy Dực lắc đầu.

Khương Thừa Diệu cầm mũ bảo hiểm, nói: "Vậy mà còn chạy về."

Nói xong thì đưa mũ bảo hiểm cho cậu.

"Không cần đâu."

Khương Thừa Diệu lại đội mũ bảo hiểm lên đầu cậu, vỗ vỗ một cái: "Lên xe."

Vừa lười nhác lại rất bá đạo, dường như mùi máu tanh trong trận đánh nhau vừa rồi vẫn chưa tản đi.

Lưu Tử Huy nói: "Hay là để cậu ấy ngồi xe em đi?"

Mô tô của anh Diệu không chở người nha.

Khương Thừa Diệu lên mô tô, nhìn Tùy Dực, không nói lời nói mà chỉ hất cằm ra hiệu cậu lên xe.

Đèn đường ảm đạm khiến mặt mày hắn có hơi dữ tợn.

"Cậu......có bằng lái mô tô chưa đó?" Tùy Dực hỏi.

Lưu Tử Huy xì cười một tiếng.

Khương Thừa Diệu cười cười, mùi máu tanh quanh quẩn bên người cuối cùng tản đi: "Có, lên xe đi."

Tùy Dực chỉ đành ngồi ở phía sau.

Cậu không quen tiếp xúc thân thể với người khác, cho nên vẫn luôn ngửa ra sau. Khương Thừa Diệu nhìn phía sau một cái, cũng không nói gì.

Lưu Tử Huy ngồi lên mô tô của cậu ta, mông đau đến nhe răng trợn mắt.

"Đi phòng khám đi." Khương Thừa Diệu nói, "Bọn tao đi trước đây."

"Hả?" Lưu Tử Huy chưa kịp phản ứng lại đã gọi bọn họ, "Bọn anh đi đâu, không về trường sao?"

"Hôm nay phòng ký túc bọn tớ tụ tập." Tùy Dực đáp.

Vừa dứt lời, mô tô đã lao đi, cậu giật bắn mình, vội vã túm lấy quần áo của Khuong Thừa Diệu, đợi đến khi phản ứng lại liền cấp tốc buông ra.

"Có phải cậu từng băng qua đường hầm đường Bách Hoa không?" Khương Thừa Diệu hỏi.

Tùy Dực "ừm" một tiếng, lại sợ Khương Thừa Diệu không nghe thấy, bèn lớn tiếng nói nói: "ĐÚNG THẾ."

"Khi đó tôi thấy có hơi giống cậu."

Hai người không nói thêm gì khác. Khương Thừa Diệu cũng không hỏi cậu vì sao lại xuất hiện ở đó.

Mô tô của Khương Thừa Diệu nhưng chỗ ngồi rất nhỏ, nửa thân dưới không thể tránh khỏi đυ.ng vào nhau, nhất là khi xuống dốc, cả người cậu đều sắp dán lên người Khương Thừa Diệu tới nơi.

Điều này rất muốn mạng, muốn dán hay không là giày vò nhất, da thịt khắp người cậu đều đang kêu gào muốn tiếp xúc thân mật hả hê một trận.

Mẹ kiếp.

Tùy Dực nhẫn nhịn thân thể không thích hợp, một đường đều ăn năn hối hận vì đã trèo lên mô tô của hắn.

Khương Thừa Diệu đang mặc đồng phục học sinh, thực ra hắn cũng rất gầy, lúc lái xe, xương bả vai hơi nhô lên, bóng lưng mang theo vài phần kiệt ngạo, đồng phục học sinh trên người hắn tỏa ra một cỗ mùi thơm của nước giặt quần áo, còn mang theo chút ấm áp, vẫn luôn nhẹ nhàng xộc vào mũi cậu.

Đợi đến khi xuống khỏi mô tô, chân Tùy Dực đều đã mềm nhũn, mặt mày đỏ chót.

Khương Thừa Diệu dừng xe tại một cửa hiệu sửa xe, nói với ông chủ một tiếng, vắt cặp sách lên vai, quay đầu nhìn cậu, hỏi: "Tôi lái cũng không nhanh mấy mà? Sao lại dọa cậu thành ra như vậy rồi."

Tùy Dực lau lau mồ hôi trên trán, đỏ mặt lắc đầu.

Da dẻ lại như vì quá lạnh mà da gà da vịt thi nhau nổi lên.

Ánh mắt Khương Thừa Diệu nhịn không được dừng lại trên người cậu hai giây.

Tùy Dực cầm balo chắn phía trước.

Đầu lưỡi Khương Thừa Diệu đỉnh đỉnh quai hàm, không lên tiếng.

Huyết dịch trên người ngược lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tán loạn.

Tên nhóc này, còn rất răm.

Nhà hàng bọn họ hẹn ở trong một tiểu khu.

Bên trong tiểu khu rất an tĩnh, cây cối xanh um, đâu đâu cũng có hoa quế, hương hoa vô cùng nồng, Khương Thừa Diệu hình như không thích lắm, vẫn luôn cau mày.

Bọn họ vòng qua hai tòa nhà, băng qua một quầy hàng, Khương Thừa Diệu muốn mua thuốc lá, quay đầu hỏi: "Muốn uống gì?"

"Tớ không uống. Ông chủ, có băng cá nhân không?" Tùy Dực ở phía sau hỏi.

"Không có băng cá nhân, bên cạnh có hiệu thuốc đó." Ông chủ chỉ chỉ.

Tùy Dực quay đầu nhìn thì thấy vài ký tự lớn màu hồng "Đồ dùng kế hoạch hóa gia đình".

"Không cần băng." Nơi bị rách da trên mu bàn tay Khương Thừa Diệu vẫn đang rỉ máu, hắn giơ tay lên hút một chút, máu tươi nhiễm trên đôi môi khô khốc của hắn.

Khương Thừa Diệu không sở hưu đôi môi mỏng của các anh đẹp trai truyền thống, hính dáng môi hắn trông rất dễ hôn.

Khương Thừa Diệu quét mã thanh toán, quay đầu hỏi cậu: "WeChat cậu là bao nhiêu?"

Cậu đã thêm WeChat của Lăng Tuyết Trúc và Cố Thanh Dương.

Còn bọn họ đến bây giờ mới thêm bạn tốt WeChat, đã tính là muộn rồi.

Tùy Dực thêm WeChat của Khương Thừa Diệu.

Khương Thừa Diệu xách nước đi trước dẫn đường. Mùi hoa quế nồng nặc trong tiểu khu cuối cùng cũng hoàn toàn lấp kín mùi hương của lá húng quế nhàn nhạt trên người Khương Thừa Diệu.

Điện thoại nhận được thông báo đối phương đã chấp nhận thêm bạn tốt, Tùy Dực nhìn thấy avatar của đối phương là một cậu bé lái máy bay, là hình chibi trong phim hoạt hình, màu xanh lam.

Tên WeChat: Máy bay lớn Tiểu Khương.

Ái chà, người này thật sến.