Lúc ngồi trên ngựa, Tiết Vân Hủy còn cảm thấy như ở trong mơ nhưng không phải là giấc mơ thơm ngọt mà là ác mộng không thể tin.
Nàng nghĩ tới rất nhiều loại phương thức Quỷ Hầu gia xử trí nàng, chẳng qua chính là nhốt nàng không cho ăn cơm, cho nàng làm việc nặng, không có việc gì vẫn châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, để hắn đem khuất nhục năm đó nhận được trả thù trở về vân vân, ...nhưng đưa nàng đến trong khe suối, nàng vẫn là rất ngoài ý muốn.
Theo cách nói của Ngụy Phương, trong khe suối căn bản không có xe, không có ngựa, đến lúc đó cho dù nàng có thiên đại bản sự, cũng không có cửa trốn đi.
Viên Nhị hắn đại gia! Còn muốn ra ám chiêu như vậy! Hắn không phải là có chuyện quan trọng muốn ra kinh ban sai sao? Chẳng lẽ hắn là đi trong khe suối ban sai? Còn tự mình đưa nàng, sợ nàng chạy? ! Hắn cũng thật hành!
Tiết Vân Hủy tức giận đến mức huyệt thái dương đột đột nhảy, nhưng bộ dáng này của nàng rơi vào mắt Viên Tùng Việt lại làm Viên Tùng Việt thập phần vui vẻ.
Không phải là nghĩ chờ hắn đi rồi trốn chạy sao? Còn phí sức làm cái gì "Chắp vá lung tung trận" thám thính tin tức, đã nàng đều nghe được, vậy đem nàng cùng đi đi!
Huyện Lư Thị vốn là ở phía tây Hà Nam, chờ hắn làm xong ban sai liền mua một thôn trang trong khe suối đem nàng giam bên trong, nàng muốn chạy cũng được, nếu nàng có bản lĩnh chạy hắn cũng liền không truy cứu nữa, nếu đi không được hai năm sau liền thả nàng đi ra, cũng coi như nàng chuộc lại tội nghiệt phạm ở trên người hắn.
Lúc mới đi Trác Châu tìm nàng báo thù, hắn chỉ một lòng nghĩ muốn tha mài nàng, để nàng biết chuyện mà nàng đã làm cỡ nào ác độc, để nàng biết vậy chẳng làm, nhưng sau này...
Cũng thế, coi như hắn cũng nhân từ một lần, đợi nàng chuộc lại tội nghiệt, sau này lại không liên quan.
Hắn không lại xem người kinh ngạc ngồi trên ngựa kia, quay đầu phân phó Lãnh Thành điểm danh, một hàng tám người, cưỡi ngựa nhanh đi hướng nam.
... Đi ngang qua Trác Châu, Tiết Vân Hủy che mắt không dám nhìn, sợ nhìn thấy lại muốn mắng chửi người; đi ngang qua Bảo Định, nàng che mặt sợ người khác nhận ra nàng. Tốt xấu nàng cũng là cao nhân uy phong ở Bảo Định một thời, cũng không thể làm cho người ta nhìn thấy bộ dáng nghèo túng của nàng.
Cả ngày đều cưỡi ngựa, Tiết Vân Hủy còn chưa bao giờ ở trên lưng ngựa chạy như bay như vậy, thấy sắc trời không còn sớm, đoàn người ở phủ Thực Định dừng lại ở trọ, khi xuống ngựa Tiết Vân Hủy kém chút quỳ xuống đất.
Lúc sáng sớm đi nàng còn nghĩ xem thời cơ ở trên đường bỏ chạy nhưng lúc này cho nàng chạy nàng cũng chạy không được, hai cái đùi của nàng đều không biết là của ai, cọ xát đau nhức.
Nhìn lại những người khác, không nói Quỷ Hầu gia kia nhất phái bộ dáng phong khinh vân đạm như cũ, đó là đứa nhỏ ngốc Ngụy Phương này cũng chỉ đá chân vài cái liền hoạt động bình thường.
Có một thị vệ đi lại dẫn ngựa, Tiết Vân Hủy không có ngựa đỡ, ngay cả đứng đều đứng không vững .
Nàng ôi u hai tiếng, Viên Tùng Việt nhìn đi lại. Thực không tiền đồ, còn cho rằng nàng nhiều năng lực.
Hắn dùng mắt liếc Ngụy Phương làm hắn đi qua đỡ nàng.
Ngụy Phương không tình nguyện đi, Tiết Vân Hủy vội vàng dựa vào hắn, thấy hắn bình yên vô sự không khỏi hỏi: " Chân ngươi không có việc gì à?"
Ngụy Phương có chút tự đắc ừ một tiếng, "Ta từ nhỏ đã theo ca ca cưỡi ngựa, cũng không như ngươi vậy!"
Tiết Vân Hủy nghĩ rằng, từ nhỏ học thì cùng nàng này không trâu bắt chó đi cày đương nhiên không giống như, ngược lại cũng không phản bác hắn, tóm lại còn phải dựa trên người hắn.
Hai người nàng đi chậm, chờ vào khách sạn, Viên Tùng Việt đã đi phòng khách trên lầu
Tiết Vân Hủy vội vàng hỏi: "Ta ở chỗ nào?"
Nàng là hỏi Ngụy Phương, càng là hỏi thị vệ trưởng Hoa Khang đứng phía trước không xa.
Hoa Khang dừng một chút, muốn trả lời nàng lại không biết từ đâu nói tới, hắn cũng muốn biết buổi tối hôm nay vị này ngủ chỗ nào?
Muốn nói làm chính nàng ngủ, buổi tối nhất định sẽ chạy trốn; cần phải nói làm cho ai đó trong số bọn họ ban đêm nhìn nàng thì nàng đến cùng vẫn là nữ tử, bọn họ là nam tử, huống hồ thân phận của nàng vẫn là thϊếp của Hầu gia, vậy càng là rất không thích hợp. Trái cũng không được, phải cũng không được, kia làm sao bây giờ?
"Làm nàng trực đêm." Viên Tùng Việt đầu cũng không hồi đi lên lầu .
... Cưỡi ngựa một ngày, Tiết Vân Hủy rất đói, đi cùng đám Ngụy Phương ăn cơm, nàng ăn so với nam tử không thiếu, cơm nước xong, Hoa Khang ho khan suy nghĩ như thế nào xưng hô nàng
Lúc nãy thừa dịp lúc không người, hắn đã cùng tiểu tử Trang Hạo thảo luận một lúc.
"... Xưng nàng đạo trưởng, giống như là chúng ta mời nàng đến, nếu gọi di nương, Hầu gia lại không vui nàng, lại chọc Hầu gia mất hứng." Hoa Khang bị việc này biến thành mặt ủ mày chau.
Trang Hạo hắc một tiếng, "Bằng không, bằng không, ca ngươi không biết, hôm qua lão Tần trông ngựa ở trước mặt Hầu gia xưng hô di nương, Hầu gia vẫn bình thường."
Hoa Khang rất là ngạc nhiên, "Thiệt hay giả? Vậy Hầu gia nhíu mày không? Sắc mặt như thế nào?"
"Ta coi không gì khác nhau, " Trang Hạo nhớ lại, lại nghĩ tới cái gì, đột nhiên đè ép thanh âm nói: "Ca, huynh cũng đừng quên, đêm nay Hầu gia để nàng trực đêm ! Không gọi di nương thì gọi cái gì?"
Hoa Khang vỗ hắn "Hầu gia là sợ nàng chạy trốn, đừng nói lung tung!"
Trang Hạo không cho là đúng, "Kia mặc kệ như thế nào, Hầu gia chính miệng nói nàng trực đêm không giả đi! Ca huynh nếu không tin, chúng ta đánh cuộc đi, đệ đệ ta đoán, Hầu gia qua không tới ba tháng sẽ nhận di nương này!"
"Hắc, tiểu tử ngươi!" Hoa Khang đánh hắn một cái thầm nghĩ Hầu gia là muốn ném nàng vào núi, làm sao có thể nhận nàng làm di nương.
Hắn nói: "Được, đánh cuộc thì đánh cuộc, thua cuộc tiểu tử ngươi liền cho ta tắm ngựa năm ngày"
Trang Hạo nói được, "Nhưng nếu là đệ thắng , ca ca sắp xếp cho đệ nghỉ năm ngày, như thế nào? !"
"Tiểu tử ngươi lại nghĩ chung quanh thông đồng tiểu cô nương..."
Hoa Khang đáp ứng rồi nhưng vấn đề lại đã trở lại, đến cùng gọi Tiết Vân Hủy thế nào bây giờ?
Cùng Trang Hạo đánh cuộc làm Hoa Khang lâm vào suy nghĩ sâu xa, đợi lúc này muốn gọi hắn ấp úng nửa ngày, đến cùng gọi ra.
"Tiết di nương, bây giờ không còn sớm, nên hầu hạ Hầu gia ngủ lại ."
Tiết Vân Hủy một ngụm nước kém chút sặc ra đến, mấy người khác cũng đều mở to mắt nhìn Hoa Khang. Ngay cả thị vệ trưởng đều nhận di nương rồi?
Hoa Khang trấn tĩnh lại, nói: "Hôm nay cưỡi ngựa một ngày, di nương phải chuẩn bị tốt nước trà cho Hầu gia"
Tiết Vân Hủy mới phục hồi tinh thần lại . "Không phải là trực đêm sao? Ngươi gọi ta di nương làm chi? Ngươi gọi ta Tiết đạo trưởng... Tiết đạo sĩ cũng được, gọi di nương cái gì, kỳ quái chết..."
Còn chưa dứt lời lại nghe rào rào một tiếng, vài thị vệ bên người toàn bộ đứng lên, cùng nhìn về phía sau nàng.
Tim nàng đập nhanh cũng vội vàng quay ra sau nhìn, không biết khi nào Quỷ Hầu gia đã thần không biết quỷ không hay đứng ở cầu thang
Không biết là bị đoàn thị vệ này hù hay là thế nào, nàng theo bản năng cũng đứng lên.
Sắc mặt Hầu gia thấy không rõ lắm, chỉ là hắn đứng ở trên cầu thang có vẻ vóc người càng cao, tạo ra một phiến bóng ma lớn
Tiết Vân Hủy không hiểu thấy không thoải mái, thấy ánh mắt hắn nhàn nhạt xẹt qua mọi người, cuối cùng ở trên mặt nàng ngừng một giây, nói ba chữ.
"Pha trà đến."
... Bưng một bình trà mao tiêm Hoa Khang pha cho nàng, Tiết Vân Hủy chân thấp chân cao bước lên lầu.
Trà mao tiêm ở Tín Dương này hương vị nồng nàn, màu xanh, hương trà làm người ta thả lỏng nhưng lòng Tiết Vân Hủy lúc này lại bất ổn.
Quỷ Hầu gia này vì sợ nàng chạy lại sử biện pháp gì hay sao? Còn bắt nàng trực đêm? Trực đêm thì trực đêm, còn phải bưng trà đổ nước hầu hạ hắn là chuyện gì xảy ra? Hắn không sợ nàng hạ độc à? Thực coi nàng là cái gì đồ bỏ di nương?
Tiết Vân Hủy oán thầm không ngừng, chớp mắt đã đến trước cửa phòng Viên Tùng Việt.