Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Giới Giải Trí

Chương 18: Là chó cái của Tạ Uẩn Minh

“A a a…” Vì Tạ Uẩn Minh mạnh mẽ chạy nước rút ở phía sau nên hai vú của Lâm Tử Nghiên cũng lay động theo tiết tấu.

Cự vật bên dưới không ngừng ra vào, trống rỗng và lấp đầy nhanh chóng thay phiên nhau xuất hiện.

Da^ʍ thủy không ngừng rỉ ra từ âm đạo, theo động tác ra vào của côn thịt bị tích tụ chồng chất ở bên ngoài cửa huyệt sau đó chảy xuống dưới.

Mỗi lần Lâm Tử Nghiên đều vô thức lắc mông để khớp với vị trí của quy đầu khiến nó có thể húc vào điểm hưng phấn của cô một cách chuẩn xác.

“Thật thoải mái...Ưʍ...Sảng khoái.…”

Đột nhiên điện thoại di động bên giường vang lên khiến Lâm Tử Nghiên giật mình.

Sự căng thẳng của cô làm cho Tạ Uẩn Minh cảm nhận được một trận bao bọc trơn trượt và ấm áp.

Tạ Uẩn Minh cầm điện thoại để ở trước mặt cô.

“Không muốn! Không muốn nhận!”

Tạ Uẩn Minh nhận máy cũng mở loa ngoài, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nam.

“Cô Lâm đúng không?”

Tạ Uẩn Minh ung dung ra vào, tay đang vịn cánh mông trượt đến xương mu bên dưới của Lâm Tử Nghiên, trêu đùa âm hạch đã sưng lên.

“Ưm…” Lâm Tử Nghiên cắn chặt môi để nén nhịn.

Tạ Uẩn Minh thấy dáng vẻ này hận không thể xỏ xuyên cô.

“Thức ăn của ngài đến, tôi… gõ cửa nhưng không ai mở.”

“Làm phiền anh…”

Lâm Tử Nghiên còn chưa dứt lời, Tạ Uẩn Minh đã hoàn toàn xâm nhập tới cửa tử cung.

“Đặt ở cửa…ngô…”

Lâm Tử Nghiên nhẫn nại không phát ra tiếng rên rỉ.

Tạ Uẩn Minh cúp điện thoại, cởi trói cho cổ tay của Lâm Tử Nghiên, xoay người cô lại đối mặt với mình.

“Ngồi lên đi.”

Hai tay của Lâm Tử Nghiên khoác lên đầu vai của Tạ Uẩn Minh, cưỡi lên côn thịt.

“Kiểu này không được…Sâu quá…”

Hai tay Tạ Uẩn Minh ôm lấy eo của cô, hôn lên cần cổ mịn màng của Lâm Tử Nghiên.

“Tự mình động.”

Lâm Tử Nghiên nghe lời vặn vẹo vòng eo, rên rỉ một cách càn rỡ.

Mái tóc dài rũ xuống ngực của Tạ Uẩn Minh, quét nhẹ qua da thịt. Hắn gạt mái tóc lộn xộn của cô ra để lộ đôi mắt quyến rũ như tơ.

Biểu lộ sự say mê, giống như đang khát cầu hắn đưa cô tới cao trào.

“Thật sự muốn cho anh ta nhìn thấy bộ dạng này của cô.”

Lâm Tử Nghiên hơi chau mày, không để tâm tới sự sỉ nhục lòng tự tôn của Tạ Uẩn Minh.

“Ưm…”

“Kêu ra, cô là cái gì?”

Tạ Uẩn Minh đè lại cơ thể của cô, không cho cô hưởng thụ sự vui vẻ ở trên người hắn.

“Là chó cái…”

“Chó cái của ai?”

“Chó cái của anh…Cầu xin anh…” Lâm Tử Nghiên mang theo sự khẩn cầu mà ôm chặt Tạ Uẩn Minh, răng nhẹ nhàng gặm cắn bờ vai của hắn.

“Nói tên của tôi.”

“Tạ Uẩn Minh…”

Tạ Uẩn Minh điên cuồng hôn cổ của cô, nặng nề thở hổn hển.

“Lớn tiếng chút, nói liền mạch cho anh ta nghe.”

“Tôi…Là chó cái của Tạ Uẩn Minh…”

Tạ Uẩn Minh tăng tốc độ cắm rút, cửa huyệt của Lâm Tử Nghiên bị va chạm phát ra tiếng ba ba.

“A a a a a….”

“Nói lớn lên chút nữa.”

“Là chó cái của anh, a a! Tôi là chó cái của Tạ Uẩn Minh! A a a…”

Thể xác và tâm lý của Lâm Tử Nghiên cùng bị kích thích từ trên xuống dưới, thoáng chốc vọt tới cao trào, lời nói da^ʍ đãng không ngừng lặp đi lặp lại.

Tạ Uẩn Minh cũng không nhịn được nữa, mặt chôn trên hõm vai của cô, liền muốn bắn phụt ra.

Lâm Tử Nghiên hình như cảm giác được, lập tức tỉnh táo đứng dậy rút mình ra.

Côn thịt thoát khỏi mật huyệt mềm mại trong nháy mắt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đậm đặc phun vào bụng dưới của Lâm Tử Nghiên.

Quy đầu căng chặt bóng loáng còn đang phun từng đợt dục vọng ra bên ngoài.

Tạ Uẩn Minh trầm ngâm.

Giương mắt nhìn Lâm Tử Nghiên đang xụi lơ trên giường.

Thế mà cô lại chủ động rút ra, sợ mình bắn vào trong?

Tạ Uẩn Minh càng ngày càng không hiểu đến cùng là cô muốn cái gì.

Tạ Uẩn Minh cài nút thắt áo sơ mi, nhặt lên áo khoác.

Lâm Tử Nghiên dần dần thanh tỉnh, lý trí khôi phục lại, ý thức được chuyện gì vừa xảy ra trong phòng, trong lòng trào dâng một sự tuyệt vọng, ngơ ngác nhìn mưa to rửa sạch mặt kính.

Tạ Uẩn Minh cũng không nói gì, chỉ để lại một tiếng đóng cửa dứt khoát.

Không bao lâu sau trong toilet có động tĩnh.

Trình Tân Kiều rốt cuộc đi ra nhìn thấy một đống hỗn loạn trong phòng, trong không khí còn ngập tràn mùi vị da^ʍ mỹ.

Anh ta đi tới bên giường, thay người kia đắp mền lên thân thể trần trụi.

Lại là một âm thanh đóng cửa dứt khoát khác.

Chăn đơn truyền ra tiếng khóc nghẹn ngào, nhẹ nhàng run run.

Một tuần tiếp theo, Lâm Tử Nghiên như một cái xác không hồn.

Ngoại trừ lúc quay phim có cảm xúc dao động ra, thời gian còn lại tựa như một con rối không có linh hồn, làm tất cả mọi việc một cách chậm chạp.

Cô chịu quá nhiều sự khuất nhục và uất ức, căm hận những người đàn ông kia lấy tiền và quyền lực áp chế cô đến mức luôn luôn tra tấn linh hồn của mình. Mặc dù Lâm Tử Nghiên không cao thượng nhưng bản thân vẫn còn có thể sống một cách kiên cường. Sau khi quen biết Tạ Uẩn Minh, một ít niềm tin bắt đầu sụp đổ.

Cô bắt đầu căm hận mình.

Cô hưởng thụ sự vui sướng trên xác thịt mà Tạ Uẩn Minh đem lại, hưởng thụ loại bệnh hoạn nhục nhã kia, hơn nữa sự vui sướng này còn trực tiếp mang tới lợi ích.

Tựa như một cái vực sâu mỹ lệ mà nguy hiểm, bên trong lấp đầy những thứ mà Lâm Tử Nghiên khao khát, hấp dẫn cô rơi xuống.

Nếu như nói việc ngủ với những người có địa vị cao là khởi đầu của sự sa đọa về thể xác.

Thì việc Trình Tân Kiều ở căn phòng kia chính là khởi đầu của sự sa đọa về linh hồn của cô.

Mỗi một mệnh lệnh của Tạ Uẩn Minh đều giam cầm và xóa đi chút trong sạch còn sót lại trong người cô.

Càng đáng sợ hơn là cô càng muốn bị nhốt trong đó một mình. Yuki cũng vậy, những người phụ nữ khác cũng vậy, ai cũng không thể chia đều.

Cô rất căm hận bộ dạng này của mình, căm hận nhưng cũng say mê.

Tạ Uẩn Minh giống như liều thuốc trái với lệnh cấm.

Tạ Trọng Hồng cầm nĩa hung hăng đập vào mặt bàn, dứt khoát gõ nứt bàn ăn.

Tạ Uẩn Minh biết ông ta thấy được hình ảnh ướt át bị chụp lén của mình, thản nhiên uống hết sạch ly rượu.

“Con ăn xong, đi đây.”

“Ngu ngốc! Con cảm thấy mình làm ra một đống chuyện ngu xuẩn có thể chọc tức ba à? Ngu ngốc!”

Tạ Uẩn Minh cầm khăn lau miệng rồi ném ở trên bàn.

“Chơi gái mà thôi, cũng đâu phải là sai lầm gì lớn đâu?”

“Cũng phải nhìn phụ nữ mình chơi là dạng nào!”

“Làm sao, ba có thể chơi, con lại không thể? Con chỉ chơi, mà ba còn tạo ra một thằng nghiệt chủng.”

Tạ Trọng Hồng tức không chịu được, một cái tát bay qua.

“Con có biết mình đang nói cái gì không?!”

Tạ Uẩn Minh xoa bên mặt bị đánh của mình, tới gần Tạ Trọng Hồng.

“Còn ba biết chính mình đang làm gì không?”

Tạ Uẩn Minh cười nhìn thẳng vào Tạ Trọng Hồng, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

“Làm cha con nhiều năm như vậy, ba vẫn không hiểu con chút nào. Như vậy con càng cảm thấy thú vị.”

Tạ Uẩn Minh đẩy ghế đứng dậy, trước khi lấy áo khoác bỗng nhiên xoay người lại nhìn Tạ Trọng Hồng.

“Còn chưa kể, con có thể tùy tiện cưới bất kỳ người phụ nữ nào.”