Lén Lút Sau Lưng

Chương 3-3: Giúp việc (3) H+

Trong phòng, vợ người đàn ông ngủ say trên giường, mà hắn lại ở trong phòng tắm bên cạnh ôm mông cậu giúp việc nhiệt tình liếʍ mυ'ŧ l ồn d âm phát ra âm thanh “chụt chụt”, vì gia tăng kɧoáı ©ảʍ bé trai, Quách Thỉ một tay cầm lấy côn t hịt nhỏ của cậu nhẹ nhàng sục, một tay kia lúc thì gảy hộŧ ɭε trên bướm, lúc thì đ ụng đến lỗ đ ít phía sau bướm, dùng ngón giữa móc ngoáy trong lỗ đ ít cậu.

“Ahhh aaa… ông chủ tuyệt quá… liếʍ l ồn Lan Nhi sướиɠ quá aaa… Lan Nhi… Ưhmm… lại muốn chảy nước rồi… A a a!”

Hai mắt Tô Lan Nhi mơ màng, rên rĩ không ngừng, cậu không còn thấy ngại gì nữa, cũng quên mất bà chủ đang ngủ say bên ngoài. Lúc này cậu chỉ cảm nhận được từng đợt kɧoáı ©ảʍ đánh úp tới, đến khi kɧoáı ©ảʍ lên tới đỉnh điểm, cậu lại cao trào thêm lần nữa.

“Lại phun nước rồi… Ahhh aa… đúng là con điếm làm bằng nước mà… chụt chụt… sụp soạt… ”

Quách Thỉ hút hết nước d âm rồi ôm eo Tô Lan Nhi nâng lên cao cho đến khi mặt cậu đối diện với côn t hịt thô dài đã ngẩng cao đầu của mình mới nói: “Tiểu Lan Nhi, c ặc bự ông chủ cũng muốn được thoải mái, em mở miệng ra đi, nó yêu cầu em phục vụ đó.”

Tô Lan Nhi cúi đầu xuống, toàn bộ thân thể treo ngược trên người người đàn ông. Dù đầu có chút choáng váng, nhưng ông chủ yêu cầu thì cậu phải cố gắng hết sức. Tô Lan Nhi nghĩ xong liền vội vàng liếʍ lên qυყ đầυ to lớn tím đen, dịch tiết ra từ qυყ đầυ nồng đậm mùi xạ hương đàn ông kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh cậu. Dù cậu không biết đây là cái gì nhưng lại bị nghiện hương vị của nó, liếʍ càng thêm hăng say.

“Phê aaa! Đầu c ặc sướиɠ aaa… Bé cưng liếʍ giỏi quá…”

Quách Thỉ thở hổn hển, côn t hịt đã lâu chưa phát tiết bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy có chút không khống chế được, trong lúc lơ đãng, tầm mắt hắn lướt qua giường lớn bên ngoài, sau đó cúi đầu nhìn Tô Lan Nhi đang cố gắng bú ɭϊếʍ côn t hịt, hắn đột nhiên có một suy nghĩ to gan, rất muốn thực hiện nó.

Vì vậy, Quách Thỉ nắm lấy hai chân Tô Lan Nhi đặt trên hai bên cổ mình, nói khẽ với bé trai: “Lan Nhi ngoan, ôm lấy eo anh ——” vừa nói xong liền mang theo Tô Lan Nhi đang hét lên sợ hãi đứng dậy.

“Ông… ông chủ, ngài định làm gì vậy…” Tô Lan Nhi hoảng sợ ôm chặt lấy eo người đàn ông, hai cẳng chân theo phản xạ quấn lấy cổ hắn.

Quách Thỉ rất hài lòng nhìn Tô Lan Nhi tự đem cơ thể mình cố định tốt, hai tay hắn ôm lấy eo nhỏ của cậu, vừa đi ra phòng tắm vừa cúi đầu bú ɭϊếʍ l ồn d âm ướt dầm dề của cậu.

“Aaa aa… ông chủ… đừng a a a… bà chủ đang ở bên ngoài…”

“Ưhmm… Sợ cái gì… Trân Linh ngủ rồi… không tỉnh dậy đâu… nhóp nhép… mau… đĩ d âm… bú c ặc anh đi…”

Trái tim nhỏ của Tô Lan Nhi đập bịch bịch, nhờ ánh đèn yếu ớt ngoài cửa sổ, cậu mơ hồ nhìn thấy phía đuôi giường, nói cách khác, bà chủ đang ngủ gần ngay trước mắt. Trước mặt bà chủ mà cậu cùng ông chủ lại có tư thế như vậy, dù có chút xấu hổ nhưng cậu không dám phản kháng ông chủ. Tô Lan Nhi nhìn thứ nằm giữa đám lông mao xoăn đen nhánh của người đàn ông, dáng vẻ hùng dũng to lớn, cuối cùng há miệng ngậm lấy.

“Sướиɠ quá… bé đĩ bú c ặc giỏi quá… sướиɠ aaa…” Quách Thỉ nói rồi đẩy hông về trước, phần lớn côn t hịt liền đâm vào trong miệng Tô Lan Nhi.

“Ưhmm ưmm…” Tô Lan Nhi nhỏ giọng rêи ɾỉ, côn t hịt to lớn bị người đàn ông trực tiếp đâm vào trong cổ họng cậu, cậu chỉ có thể cố gắng nuốt lấy, yết hầu liên tục co rút bóp lấy côn t hịt người đàn ông, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn mãnh liệt đưa đẩy.

“Ahhh aaa… miệng nhỏ thật chặt… sướиɠ quá aaa… bé cưng giỏi quá… ông chủ cũng bú l ồn d âm cho em… ưmm ưmm…”

Quách Thỉ đâm thẳng đầu lưỡi vào bướm d âm đang liên tục co rút, khuấy đảo khắp nơi trong lỗ l ồn, bướm d âm mẫn cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng chảy nước d âm, người đàn ông không kịp nuốt hết đã chảy ra ngoài khóe miệng. Bé trai trong l ồng ngực khẽ run, Quách Thỉ đứng im một lúc rồi bắt đầu đi về phía trước, nửa người dưới không ngừng đưa đẩy, đ ịt miệng nhỏ của cậu giúp việc.

Trong phòng tối đen, Lưu Trân Linh yên tĩnh nằm ngủ trên giường, đối diện y, chồng y và cậu giúp việc dùng tư thế đứng thẳng 69 bú ɭϊếʍ côn t hịt cho nhau, đi qua đi lại quanh giường, hơn nữa càng đi càng nhanh, cuối cùng dừng lại bên cạnh đầu giường y.

Nếu Lưu Trân Linh bây giờ tỉnh dậy thì sẽ nhìn thấy cậu giúp việc treo ngược trên người chồng y, chồng y dùng đầu lưỡi say mê chọc vào l ồn chảy nước d âm liên tục, còn cậu giúp việc thì cố gắng bú côn t hịt của chồng y, thân thể hai người dán chặt nhau, giống như muốn hòa làm một.

Quách Thỉ vừa liếʍ láp l ồn vừa nhìn vợ đang ngủ say, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vụиɠ ŧяộʍ trước mặt như vậy khiến hắn không nhịn được rên rĩ: “Ưhmm… vợ… xin lỗi em… l ồn d âm Tiểu Lan Nhi chảy thật nhiều nước… chụt chụt… nước d âm uống ngon quá… Anh không nhịn được mới uống… em bị bệnh nên anh không còn cách nào khác… nhóp nhép… l ồn trắng múp của Tiểu Lan Nhi ăn ngon quá, cái l ồn đen của em không thể so được với em ấy… Ahh aaa… bé đĩ bú vào sâu chút… c ặc anh sướиɠ quá… ©ôи ŧɧịt̠ bự bị mυ'ŧ phê quá aaa…”

Tô Lan Nhi nghe được ông chủ nói l ồn cậu chơi sướиɠ hơn l ồn vợ hắn, trong lòng không hiểu sao có chút vui vẻ, cậu ôm lấy mông người đàn ông, động tác trong miệng càng nhanh hơn.

“Anh sướиɠ quá aaa… Cái miệng nhỏ thật tuyệt… c ặc chịu không nổi rồi… muốn bắn… sắp bắn rồi…” Quách Thỉ ngẩng đầu sung sướиɠ gầm nhẹ rồi bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tận yết hầu Tô Lan Nhi.

Hắn ôm Tô Lan Nhi run rẩy vài cái, đợi một lát sau mới thả bé trai ra. Tô Lan Nhi ngồi dưới đất nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, cậu nuốt lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ông chủ bắn vào trong bụng, còn một phần nhỏ dính trên khóe miệng và trên tay.

Cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông chủ một cái, sau đó thè đầu lưỡi liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên khóe miệng trước mặt hắn, tựa như một chú mèo nhỏ liếʍ liếʍ bàn tay. Hành động lẳиɠ ɭơ lại có vẻ ngây thơ kɧıêυ ҡɧí©ɧ này đánh trúng hứng thú của người đàn ông, khiến côn t hịt vừa mới mềm xuống vì bắn tinh của hắn lại cương lên lần nữa.

“Em quá d âm đãng rồi… Con điếm này…”

Quách Thỉ cảm thán một câu, sau đó chậm rãi quỳ trên mặt đất, tách hai đùi Tô Lan Nhi ra kéo lêи đỉиɦ đầu hắn, côn t hịt bé trai liền treo trên cao. Tư thế mềm dẻo thế này không phải ai cũng làm được, mà xương cốt vợ hắn thì cứng ngắc không chơi được bao nhiêu tư thế, Quách Thỉ không nhịn được lại chê trách vợ lần nữa.

“Muốn cắm vào l ồn d âm…”

Quách Thỉ đè lên đùi Tô Lan Nhi, cả cơ thể nằm bò lên người cậu, vừa liếʍ láp khuôn mặt bé trai, côn t hịt dưới háng thì cọ xát qua lại trên miệng l ồn, sau đó nhắm ngay miệng l ồn đâm vào.

“Ahhh aaa… l ồn d âm còn chặt hơn miệng nhỏ nữa, c ặc bự bị mυ'ŧ sướиɠ quá… aaa aaa…”

“Aaa a… ông chủ… c ặc bự ông chủ đang đ ụ l ồn Lan Nhi… Aaa aaa… l ồn Lan Nhi sướиɠ quá aaa…”

“Ưhmm… sướиɠ vậy à… đồ đĩ, bị đàn ông có vợ đ ụ sướиɠ vậy sao… Phê quá aaa… Lại kẹp chặt chút… ahhh aaa.. sướиɠ quá… đúng… Chính là như vậy… đồ lẳиɠ ɭơ… lại đây, nâng vυ' bự tới đây… anh muốn bú núʍ ѵú cưng…”

Tô Lan Nhi ngoan ngoãn ưỡn nửa người trên, vυ' bự theo cơ thể đong đưa cũng lắc lư liên tục, đến khi người đàn ông há mồm ngậm lấy một bên núʍ ѵú, mới ôm lấy đầu người đàn ông rêи ɾỉ: “Ông chủ… mau mυ'ŧ núʍ ѵú… aaa aa… c ặc bự tuyệt quá… l ồn d âm sướиɠ chịu không nổi… ưmm ưmm… ông chủ… núʍ ѵú Lan Nhi ăn ngon không…”

“Ưhmm ưmm… ăn rất ngon… núʍ ѵú hồng hào… nhỏ nhỏ mềm mềm… ahhh aa… vừa thơm vừa d âm… ăn ngon hơn vợ anh nhiều… sướиɠ quá aaa… l ồn d âm lại mυ'ŧ chặt c ặc bự aaa… nói em lẳиɠ ɭơ hơn vợ anh làm em kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy à… hả?”

“A a… ông chủ… Lan Nhi cũng không muốn… ưhh ahh… không muốn bà chủ buồn… nhưng mà… c ặc bự ông chủ đ ụ l ồn d âm em sướиɠ quá… Lan Nhi không nhịn được…”

“Ahhh aaa… l ồn d âm chặt quá… anh sướиɠ aaa… bà chủ em sẽ không buồn đâu… y bị bệnh không thể đ ụ được thì có quan hệ gì với đồ lẳиɠ ɭơ em… kẹp chặt quá ưhh ahh… huống chi anh cũng không muốn đ ụ cái l ồn lỏng lẻo của y… không có chặt được như đĩ d âm…”

“Ông chủ… sâu quá aaa… ông chủ đừng nói như vậy… dù trong lòng Lan Nhi rất vui, nhưng… aaa aa… bà chủ… bà chủ…”

“Gọi bà chủ cái gì… đủ rồi… sướиɠ aaa… l ồn d âm chảy thật nhiều nước… kẹp chặt quá… c ặc bự sướиɠ chết… Lan Nhi đúng là d âm đãng… anh sẽ ly hôn với vợ… sau đó kết hôn với em được không… ahhh sướиɠ quá… l ồn d âm muốn kẹp gãy c ặc bự anh rồi… con điếm này… đâm chết cưng…”

“A a… ông chủ đừng mà… Lan Nhi sao có thể thay thế bà chủ được… không được… aaa aa… c ặc bự ông chủ cứng quá… Lan Nhi thật sự không được rồi… tha cho em đi…”

Hai người ở cạnh giường say mê đ ụ đ ịt, rên rĩ không ngừng, hoàn toàn không để ý người trên giường có bị đánh thức hay không. Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, lúc không kìm được còn hôn lên môi đối phương một cách điên cuồng, cả phòng đều tràn ngập hương vị tìиɧ ɖu͙©.

“Con đĩ này…”

“Ông xã, sao anh lại ở đây?”